[Truyện Dài] Duyên Lạ

- Tôi rất thích viết truyện, đặc biệt là truyện sex, hồi còn trẻ trâu, đam mê viết truyện sex của tôi nó đã được tôi luyện và tích tụ qua những câu truyện huyền thoại của frogman, windown78... Tuy nhiên, hồi đó tôi còn trẻ, để mà viết vài câu truyện sex ăn liền thì quá đơn giản, nhưng tính tôi lại rất hay kể lể về bản thân. Giờ đây, cảm giác trải nghiệm đã đủ, những mối tình chẳng nhiều nhưng cũng đã có, tôi quyết định viết về những người con gái mà trong cuộc đời nhỏ nhoi này chúng tôi có duyên đến với nhau.
-Dĩ nhiên là có sex, trắng ra là tình dục, hay trần trụi hơn nữa là địt nhau, rõ ràng là vậy, tôi phải nói trước với quý anh chị em là như vậy. Bởi lẽ, mọi sự dường như đều sẽ có hơi hướng tình dục cả, quan điểm của tôi là thế, và hơn nữa nếu tôi viết không có địt thì chẳng ai đọc.
-Tôi mào đầu có vẻ dài dòng, nhưng tôi cũng nói trước với quý anh chị luôn, tôi viết đan xen giữa yếu tố cuộc đời, cuộc sống và địt nhau ( tình yêu), tôi khoái cái cảm giác mọi chuyện nó từ từ, nó có tình yêu rồi mới đến tình dục, vậy nó mới có cảm xúc. Còn nếu quý anh chị muốn đến phần địt luôn, hay muốn đọc 1 2 dòng đầu mà chim đã cửng, dâm thủy đã cuồn cuộn thì tôi xin lỗi trước vậy. Tôi chúa ghét kiểu đọc được xíu đã địt, quan hệ, chẹp, ảo tưởng lắm, mà đọc kiểu đó tốn thời gian, chẳng rút ra được tí kinh nghiệm nào, chỉ tốn tinh trùng và dâm thủy.
Tôi sẽ viết theo trình tự thời gian cho quý anh chị em dễ theo dõi, trình tự mà tôi gặp được từng mối duyên một nhé

1. Thanh – thằng tomboy cá tính

- Cô nàng này tôi gặp khi năm nhất đại học, bỡ ngỡ, rộng mỡ, cái gì cũng đẹp và mới, và mới hơn nữa là tôi gặp Thanh – một tomboy mạnh mẽ, cá tính, dâm hay không thì đến giờ tôi cũng chưa nghiệm ra được. Học xong cấp 3, tôi thi đủ điểm vào một trường ngoại ngữ ở Hà Nội, như tôi nói ở trên, cái gì cũng mới và lạ nên tôi- một thằng sinh viên năm nhất cũng chẳng ngại ngần gì mà tham gia ngay câu lạc bộ hay hoạt động trên trường, và đó cũng là cơ duyên mà tôi gặp được Thanh trong một hoạt động của khoa. Hồi đấy, thửa được đôi giày bitis hunter của ông anh, quần short, áo thun , dáng vẻ khỏe mạnh, năng động, tôi nghĩ rằng tôi cũng ưa nhìn và tốt giống lắm. Cũng chẳng phải tôi nghĩ quá đâu quý anh chị ạ, quý anh chị thử nghĩ xem, một trường ngoại ngữ mà, 95 phần trăm là con gái, con trai chưa gay là còn may, thì một chàng trai như tôi cũng hoàn toàn có quyền tự tin chứ, nhưng hài hước là tôi không nghĩ sẽ có người con gái thích tôi sớm như vậy và Thanh là người đầu tiên. Một hoạt động của khoa tôi học tổ chức mừng tân sinh viên, nó tên là cái đéo gì ý, tôi cũng đéo nhớ nổi, chỉ nhớ tôi đăng ký vào đội kịch, tôi nói cũng được, diễn xuất cũng ổn nên cũng qua vòng apply. Hôm gặp Thanh là hôm tôi đi tập kịch, hồi đó tôi lấc cấc lắm, gặp ai cũng xưng bạn mình rồi bảo năm 2 năm 3, còn đâu nhìn bé bé loắt choắt tôi mày tao hết, kể cả con trai con gái, trong đó có cả Thanh. Hình như nhìn tôi địt khỏe hay sao mà chúng nó cũng tin tôi năm hai năm ba thật : ))). Hồi đấy tôi cũng chẳng để ý Thanh đâu, vì Thanh ở đội trang trí, cứ ngồi cặm cụi làm cái đéo gì ý, nên tôi cũng đéo quan tâm. Mắt và chim của tôi chỉ hướng đến đội múa, tất nhiên là chỉ nhìn lén thôi, ái chà! Nào đùi trắng ngồn ngộn, bắp chân thẳng tắp, lại thêm cả mấy bài nhảy sôi động , mấy cái váy cứ lên lên xuống xuống. Hồi đó thật sự là tôi còn non và xanh trong cả tình yêu và tình dục, vẫn còn trinh thậm chí còn chưa được nắm tay con gái lần nào, rồi ngày thứ hai tập kịch, hôm đấy đội trang trí làm xong sớm nên có kéo qua chỗ kịch của tôi xem, bọn tôi diễn cũng hay nên mọi người cũng được phen cười thỏa thích, xong kịch, mọi người ngồi nói chuyện, cũng là lần đầu tôi nói chuyện với Thanh. Thanh- đéo biết phải con gái hay không vì tóc ngắn vãi lồn, người thấp thấp, da cũng trắng, đeo quả kính cận với cái quần bò và áo phông, đến lúc bạn ý cất giọng lên hỏi tôi thì tôi mới đoán chắc là bạn ý là con gái : (.

- Em là sinh viên năm nhất hả? ( giọng nói nhẹ nhàng lắm, tôi cứ tưởng giọng men lỳ)
- Không bạn, mình năm ba.
- Mình cũng năm ba đây, mà bạn học lớp nào?
- ( tôi né ) ồ thế bằng tuổi thì mày tao đi, thế mày học lớp nào?
- ( cười ) ( lúc cười đến giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy xinh, có má lúm trông ngộ lắm) mày tao cũng được, tao học lớp XX

- ồ thế hả, thế mày tên là gì

- tao tên Thanh, mày là X phải không ( trong đội kịch có bạn cùng lớp của Thanh nên chắc nãy nói chuyện nên biết tên tôi)
- ừ, mà mày thấy tao diễn kịch hay không

- cũng buồn cười phết đấy, khi nào rảnh sang bên trang trí giúp bọn tao nhé.
rồi Thanh đứng dậy đi với bạn, vì Thanh ngồi đối diện tôi lúc đó, Thanh đứng lên rồi cúi xuống nhặt cặp lên để đi, đập vào mắt tôi qua khe hở của chiếc áo phông Thanh đang mặc là một cặp ngực trắng ngần, e ấp trong cái bra màu đen, tôi đơ cả người. Có lẽ trong tíc tắc đó, Thanh nhận ra, tay giữ vội lên áo nhặt cặp lên và chạy theo bạn, mặt Thanh đỏ lên vì ngượng hay không thì tôi không biết, nhưng cu tôi đã đỏ ửng và giật giật rồi. Đây là lần đầu tôi nhìn thấy ngực ở ngoài đời và với một khoảng cách gần như thế, còn ngực Thanh có to hay không thì lúc đó tôi không có kinh nghiệm để đánh giá, chỉ biết nó rất trắng và tròn, giá như lúc đó thanh buộc dây giày thì có lẽ tôi đã quan sát được kỹ và trọn vẹn hơn rồi.
Tối hôm đó, ấn tượng của tôi về cô nàng tomboy hơn tôi hai tuổi đó được chuyển hóa thành những động tác sục cặc với hình ảnh ngực của cô ấy.

Hai hôm sau, vào một buổi tối, Thanh nhắn tin facebook cho tôi, tôi cũng chẳng biết em lấy facebook tôi ở đâu ra, bất ngờ là em lại mắng tôi xối xả.
 
Lời đầu tiên cho tôi xin lỗi quý anh chị vì đã chậm trễ như vậy, tuy nhiên tôi cũng có vài lời biện minh cho bản thân mình:
- Đầu tiên thì mấy ngày gần đây tôi không vào được xam, không hiểu sao web toàn báo là không thể truy cập vào trang web này, bị đóng kết nối …. ( nếu có quý anh chị em nào chỉ tôi cách nào vào nhanh hơn tôi cảm ơn lắm lắm), tôi viết xong truyện rồi mà không đủ thời gian để up ( mỗi lần vào được có tý lại bị mất kết nối ) , nên tôi viết tạm vài dòng này gửi quý anh chị.
- Thứ hai, tôi cũng vào xem bình luận, hay ngồi đếm vodka của quý anh chị em, tôi thấy có ít quý anh chị em quan tâm hay comment quá thành ra là tôi cũng lười, loanh quanh chỉ có quý anh hiếu hoa hồng vào chửi và dọa đến chém nếu không ra chap nhanh lên, quý anh anhcoihn thì thả comment chảy máu mũi lúc sục cặc hay vài quý anh nữa . và , để đánh dấu. Tôi cũng không ham fame ảo hay gì, nhưng nếu có duyên đọc được vài dòng của tôi, mong quý anh chị để lại ý kiến, khen chê cũng được hay hơn nữa là chia sẻ câu chuyện của bản thân quý anh chị em nếu có nét giống với câu truyện của tôi, tôi rất trân trọng điều đó. Nhưng hơn hết sự quan tâm chia sẻ của quý anh chị em là những thứ còn hơn cả tiền bạc giúp tôi có động lực viết tiếp cho quý anh chị em trên xam thân yêu này. Cũng có ý kiến của quý anh hỏi chuyện tôi chế ra, nghĩ ra hay chuyện thật thì tôi xin trả lời là chuyện thật của tôi nhé quý anh chị, chuyện về tình dục thì trên cái cuộc đời này muôn hình vạn trạng mà, nghe thì nó lạ, nhưng trải qua rồi thì thấy nó bình thường. Vì tâm lý và tình dục là những thứ phức tạp và diễn biến khó lường nhất, nên quý anh quý ông chúng ta lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sang để ứng phó với bất cứ tình huống địt, hay bị địt nào ập đến.
Yêu quý anh chị em trên xam rất nhiều, mong nhận được hồi âm của quý anh chị. Mạng ổn hơn một chút, trong ngày mai anh chị em sẽ có truyện để mà thẩm. Tôi hứa!
 
Vào đc xam rồi thì quý anh tranh thủ viết tiếp để bạn hữu trên này đỡ hóng. Mọi thứ như quý anh nói là truyện dựa trên câu chuyện thật của quý anh, vậy quý anh cứ viết theo cảm xúc đừng để thứ khác chi phối
 
Cố lên thớt, truyện m đọc hay lắm, đừng quan tâm số lượng ng xem mà chất lượng tốt thì ko bao giờ ae bỏ m đâu
 
Chuyện em mắng tôi thì tôi cũng chẳng bất ngờ lắm đâu, vì chính tôi đã lừa em tuổi của mình. Cơ bản thì hơi bất ngờ vì em chủ động quá, từ cái cách em chủ động xin facebook của tôi ở đâu đó và cái cách em nhắn tin cho tôi.
- này thằng kia, sao mày nói dối tao?

- hở, mày đâu ra đấy, sao tìm được facebook tao?

- mày cần gì biết, mày năm nhất mà dám chém gió thành năm 3 à, mày bất lịch sự thế, nhỏ tuổi hơn mà xưng với các anh chị là mày tao là sao?


- xời ơi, chênh nhanh có 1 2 tuổi thì mày tao hết cho nhanh, quan trọng gì?

- đấy là mày nghĩ như thế, mày nói chuyện cũng kiểu vênh váo nữa, mọi người mà biết thì mày chả chơi được với ai đâu. Đây là tao lo cho mày nên mới nói thế, còn không tao cũng quan tâm làm gì.

- thế mày quan tâm tao đúng không, thế bây giờ gọi chị xưng em cho nó tình cảm nhé?


- khỏi cần, tao với mày thì thế nào cũng được, nhưng còn mọi người nữa, mày mới vào trường mà đã như thế, lên năm 2, năm 3 thì như thế nào.

- thì đâu có đó, mày lo làm cái gì, thôi tao bận rồi, ra ngoài tí đây ( lúc đó gần 12h đêm rồi, thực ra chả phải tôi ra ngoài, vì tôi ghét đôi co hay nghe phụ nữ nói).

-
giờ này mà mày ra ngoài á @@, đi đâu giờ này cơ?

- đi tụ tập linh tinh ý mà, đằng nào chả cuối tuần rồi, mày cuối tuần không đi đâu hả?

- tao không có bạn, tao chơi với ít người lắm. Mà đúng là dân Hà Nội, giờ này vẫn còn ra ngoài đường chơi

- Ăn chơi tùy lúc thôi mày ạ, sống chết có số, chơi được mấy tí mà cứ phải câu nệ hả mày?

- mày có vẻ coi nhẹ việc sống chết nhỉ?

- thì đúng mà, ai biết được ngày mai thế nào đâu hả mày? (thật ra lúc đấy tôi bắt đầu nghe rap DSK, nhạc dalab, jdkid, đen vâu các kiểu, toàn bài bỏ đời sống chết, thêm vào đấy là tuổi trẻ bất cần nên coi chuyện sống chết chả ra gì thật)

- thôi tao đi ngủ, mày đi đi

- thế nói vậy tao là bạn của mày à?


- chưa hẳn đâu, đừng nói thế
- thế sao mày lại quan tâm, dặn dò tao như thế, mày biết tao bố láo thì có thể mặc kệ tao cơ mà?

- thôi bỏ đi, lần sau tao chả nói nữa

- dỗi hả mày, thôi tao đi đã, mai lên trường gặp nhé

- ừ


Căn bản cũng là như thế, sau hôm nhắn tin đấy, về nhà tôi cũng nhắn cho Thanh nhiều, Thanh cũng cởi mở và nhắn cho tôi nhiều hơn, tuy nhiên đả động chuyện tình yêu hay trai gái đĩ bợm gì thì không. Thực sự tôi vẫn quá non trong chuyện tình yêu, còn Thanh thì hơn tôi hai tuổi, để mà nói về chuyện yêu đương hay tán tỉnh Thanh lúc đó tôi chưa hề nghĩ đến, nhưng nếu đã là cái duyên thì như thế nào thì nó cũng phải thế, bằng cách này hay cách khác, chắc chắn là như vậy. Một tối, em gửi ảnh em chụp trộm trong lúc tôi đóng kịch, đúng lúc mồm há ra rõ to, chắc em định trêu tôi.

- này, trông thế nào?

- mày chụp lúc nào mà nhìn tao chán đời thế này

- lúc nào thì làm sao mày biết được, lúc đấy mày đang hăng say nói mà = ))))

- mà mày chụp ảnh tao làm gì thế : ))) đem về tối ngắm để ngủ cho ngon à?

- tao thèm vào, tao thấy bựa thì tao chụp lại thôi, gửi mày xong tao xóa luôn nhé

- thế còn cái nào không, gửi luôn chúng mình ngắm chung nào

- hết rồi, tao chả thèm giữ ảnh mày trong máy làm gì (sau này tôi hỏi bạn em mới biết em hay chụp trộm tôi lúc tôi đóng kịch lắm, có hôm còn quay cả vid )

- thế mai tao chụp trộm mày nhé?

- xời thoải mái, tao đẹp không có góc chết, mày muốn troll cũng chả được đâu

- thế tao góc nào cũng chết hả?

- dĩ nhiên rồi, mày không soi gương bao giờ hả?


- ….

(nửa tiếng sau không thấy tôi nhắn gì )

- đùa thôi mà, giận tao hả ?

- giận gì đâu, tao chỉ tủi thân thôi, tao xấu xí thế này chắc mai tao xin ra khỏi đội kịch mất

- tao xin lỗi mày mà : ( tao chỉ đùa thôi không có ý như thế đâu, mày đừng giận tao, mày đóng kịch hay lắm, tao chỉ đùa thôi ( hóa ra em lớn hơn tôi nhưng ngây thơ, nghiêm túc hơn tôi, không biết đùa )

- tao đau lắm chắc tối nay không ngủ được đâu

- tao không cố ý đâu, tao xin lỗi mà, tao làm gì để mày hết giận bây giờ huhu

- thật nhé?

- thật gì?

- làm gì để tao hết giận ý?

- thật mà , chứ không tao thấy áy náy lắm, tao sợ làm ai buồn lắm hic : (

- thế mai mày mời tao ăn cháo sườn ông bà già với ăn tào phớ nhé?

- được luôn, tao mới nhận lương xong, thoải mái luôn, mà mày thích ăn cháo sườn hả?

- sợ mày không đủ tiền thôi, tao ăn nhiều lắm đấy, mỗi lần ăn phải 4 bát cháo với thêm quẩy, tào phớ thì phải ăn bằng xô mới đủ

- nhìn người mày cũng đoán được mày ăn thế nào mà hihi, yên tâm mai đủ tiền mà hình như cháo 12k một bát nhờ, tào phớ cái xe cô đội nón hay bán nhà E đúng không, tao mời mày hẳn cốc 8k đặc biệt luôn.
- chưa chắc đâu, mỗi lần tao đến ăn cháo ông bà già đóng cửa luôn, tao mà lại gần xe tào phớ bà ý bảo hết hàng, chắc tao ăn nhiều quá : ))))))

- lại bắt đầu chém gió đấy, thế mai hẹn mày mấy giờ đây?

- mai tao học full sáng, 12h30 tan, mai mày có học chiều không?

- mai tao cũng có tiết sáng thôi, nhưng chiều 5h tao phải dạy gia sư rồi, về trước 5h nhé, được không?

- được mà, mày chăm nhỉ còn đi gia sư cơ

- thì phải đi làm kiếm tiền mà tiêu vặt chứ, bố mẹ cho tiền học với tiền ăn tiền trọ thôi.

- sao không ở ký túc ý, tao thấy bọn lớp tao bảo rẻ mà, có 5 lít 1 tháng hay sao ý

- ký túc đông, ở khó chịu lắm, wifi cũng nát nữa.

- ra thế, mà mày ở mấy người

- mày hỏi lắm thế, hỏi tao ăn ở ra sao để làm gì?

- quan tâm nên tao mới hỏi chứ, mày nhạy cảm thế : )))

- thôi chả dám, tao đi ngủ đây, mai hẹn ở nhà B nhé, 12h30 đấy tao đi bộ từ trường vào cho gần.

- đứng chỗ mát nhé (lúc đấy tháng 5 rồi, nóng vãi cặc ra, đéo hiểu sao hồi đấy tôi học đéo có điều hòa được, thanh nhiệt vãi lồn : ))))))) ) đứng chỗ nắng ngất ra không bế nổi đâu.

- biết rồi nói nhiều, ngủ ngon nhe

- g9
 
Hôm sau, tôi gặp Thanh lúc 12h40, em vẫn mặc cái quần ngố dài hơn đầu gối xíu, áo phông như mọi khi, nếu đéo phải ngực em nhô lên chắc tôi đéo nhận ra được. Có thể nói đây là lần đầu tiên tôi đi riêng với em thế này, cũng chẳng nghĩ nhiều lắm nhưng trong lòng vẫn có chút hồi hộp, vừa gặp em tôi nói ngay.

- chào anh bạn, chờ ai đó?

- sao lâu thế đợi mãi rõ nóng ra, đi bộ từ nhà E qua đây mà rõ lâu, mày bò à?

- ghê quá, nay không những nói nhiều mà còn chả treo cơ, nay đanh đá nhờ

- tao vẫn nói nhiều nhưng tùy từng người thôi nhá, thế có đi ăn không hay nhịn?

- có chứ, mày ăn được cháo không hay ăn gì?

- ăn được, tao học trước mày hai năm nhé, biết thừa mấy quán ở đây rồi. Mày ăn thì đi nhanh lên không hết chỗ đấy.

- hết chỗ thì mày ngồi lên đùi tao nhé

- mày điên à, đi nhanh lên (tôi thấy rõ em đỏ mặt mặc dù em rảo bước đi trước tôi luôn, trông rõ thói ngượng ngùng vốn có của con gái, thường thì em mặt lạnh tanh, nói chuyện với bọn con trai khác cũng chả khác gì đàn ông, nhưng lần này thái độ em thật lạ, lòng tôi rộn rạo dưới cái nắng oi ả, cơ mà mắt tôi vẫn đá sang các bạn nữ khác mới tan học, ngon dã man, nếu không phải mới thủ dâm lúc sáng thì cặc tôi đã cửng tớn lên rồi)


Đến nơi thì cũng chưa đông lắm, hai ông bà già bán cháo ở đây cũng lâu nhưng mà khó tính, hay mắng khách, nhiều lần cũng bị sinh viên đăng bài lên nhóm review xấu, cơ mà cháo ngon thì vẫn phải ăn, quan trọng là rẻ có 10k một bát, thêm quẩy thì 12k.

- mày ăn cháo trai hay cháo sườn để tao còn gọi

- tao ăn cháo gì cũng được.



đến chỗ này chắc tôi phải xin phép chửi “địt mẹ”, “địt mẹ” ở đây cũng không phải chửi mẹ Thanh hay mẹ của ai cả, mà dường như các quý anh quý ông trên xam cũng đồng ý với tôi khi hỏi người yêu hay bạn nữ nào đó ăn gì và nhận được câu trả lời này. Hỏi để biết đích xác câu trả lời, nhưng phần lớn phái nữ hay trả lời như vậy, và kết quả là đấng mày râu cũng chả biết họ muốn ăn gì, có thể họ thích, hoặc họ không thích, họ bắt chúng ta đoán? Và tình huống lại khó hơn, các quý anh lại phải mất nơ ron thần kinh để tư duy về cái vấn đề đơn giản vãi lồn đó là bữa ăn. Nhưng lúc đó tôi vẫn nhẹ nhàng.

- thế ăn cháo lưỡi được không?

Thanh lườm tôi một cái rõ kinh, tôi sợ ngay, có vẻ em nghiêm túc chả thích đùa về mấy cái bậy bạ như thế, lúc đấy ít kinh nghiệm thì dám nói thế rồi sợ ngay, chứ đặt lúc bây giờ chắc trở em đi nhà nghĩ ăn cháo lưỡi thật mất.
- cô ơi, cho cháu hai cháo sườn có quẩy ạ,

Tôi quay sang Thanh hỏi em muốn uống gì không, em lắc, chắc vẫn nóng từ nãy đợi tôi nên chả nói gì, thấy vậy tôi cũng chả uống gì nữa, ngồi im đợi cháo.
đột nhiên Thanh mở lời

- trên lớp mày đang học gì rồi

- đang học mấy kỹ năng viết các thứ thôi, chả có gì khó cả

- học cho cẩn thận vào, cuối năm cố gắng mà lấy học bổng

- tao cũng khá chắc nốt kỳ này điểm đủ lấy học bổng rồi, mấy kỹ năng này ez mà

- đừng có chủ quan, mày thi với mấy khối chuyên ngành nữa đấy, cạnh tranh rõ cao ra.

- thế mày được học bổng bao giờ chưa?

- tao chưa, tao ở quê nên học tiếng Anh có giỏi đâu, nên kỳ đầu tao đủ điểm qua thôi chứ điểm không cao.


Lúc đem cháo ra , Thanh lại nói tiếp:
- lên chuyên ngành khó lắm, chả có thời gian đâu, năm nhất này vẫn còn nhẹ nhàng đấy, mày tranh thủ mà tận hưởng đi

- không phải dọa sinh viên năm nhất đâu, ăn đi


Em ăn nhẹ nhàng từ từ, đéo biết phải em ngại không hay như nào, cơ mà nhìn em đáng yêu như con mèo con vậy, tôi thì kệ mẹ, bình thường tôi ăn cũng nhiều và nhanh, nay cũng vậy, tôi gọi bát thứ 2 trong lúc Thanh còn chưa ăn hết nửa bát.

- đúng là con trai ăn ghê thật, bình thường mỗi bữa mày ăn mấy bát cơm?

Tôi nghĩ hỏi làm cái lồn gì không biết, hay nó tiếc tiền, đang ăn ngon hỏi câu chán vãi lồn, đéo hiểu nhưng vẫn lịch sự:

- cũng tầm 3 4 bát thôi, không có nhiều Thanh ạ

- eo, ăn thế là nhiều rồi, mà mày tập thể dục đi không béo phì đấy
- tao biết rồi, mày nói ít chuyện thân hình tao thôi, nghe nhiều rồi


Than im lặng, hình như em dỗi vì câu nói có phần khá gắt gỏng của tôi, thấy áy náy nhưng cũng chả biết làm thế nào, tôi ăn chậm lại, nhìn em ăn một cách chằm chằm để gây sự chú ý của em.

- mày nhìn tao ăn thế tao không ăn được đâu, mày hâm à

- nhìn mày ăn chậm quá, tao thương. Mà này, nãy tao bực xíu đừng giận tao nhé, tao không cố ý

- giận gì đâu, mày hâm rồi, nghĩ nhiều rồi đấy, ăn đi cho xong. Mày ăn bát nữa không?

- thôi tao ăn bát này là no rồi, ăn được hai bát thôi


Thanh chả nói gì, cặm cụi ăn tiếp

Ăn xong tôi chủ động trả tiền, em quát tôi ngay, em bảo tính em song phẳng, em đã bảo mời là em mời, đừng có làm thế. Nếu tôi trả tiền lần sau em không chơi với tôi nữa, đành để cho em trả, tôi với em đi ra chẳng nói gì với nhau, thật ra chả biết nói gì lúc đó cả.

Bỗng nhiên Thanh hỏi:

- mày có thích ăn vải không, tao mang cho

- nóng lắm, ăn nhiều toàn mọc mụn

- nhà tao trồng nhiều lắm, năm nào tao cũng mang lên cho mỗi bạn một ít

- nhà mày ở đâu mà trồng vải cơ


- ( cười ) : thế mày biết ở đâu trồng vải nhiều nào

- tao chịu tôi, tao dốt địa lý lắm ( mà lúc đấy dốt địa lý thật, em bé thủ đô chả biết cái mẹ gì)

- Bắc Giang đấy ạ, đúng là dân thành phố, gà công nghiệp chả biết cái gì

- nay mày chọc ngoáy tao hơi bị nhiều đấy nhá

- xin lỗi mà ( cười ) , giờ đi ăn tào phớ nhé

- ừ đi ăn nhanh lên chứ tao nóng quá


Chúng tôi rảo bước ra nhà E, chỗ mấy xe tào phớ dạo hay bán, hồi tôi năm nhất bán rẻ lắm, một cốc cỡ trung binh cũng chỉ 5k một cốc, khát khát cả lũ hay kéo nhau ra ăn cho sướng.

Sau khi mua hai cốc tào phớ đặc biệt (Thanh trả tiền), hai đứa ra ghế đá đối diện sân bóng ngồi, em vẫn giữ khoảng cách với tôi, bằng chứng là em ngồi cách tôi một khoảng khá xa ( có lẽ do nóng nữa). Tôi mở nắp một hộp đưa cho em, chúng tôi cứ thế ngồi ăn, chưa nghĩ ra gì để nói.
Thanh lại phá vỡ bầu im lặng lần nữa:

- mày đi với tao thế này có sợ người yêu ghen không

- sợ gì? Tao còn chưa có người yêu

- (có vẻ không tin ) : thật không đó, mày trông thế này mà chưa có người yêu á

- (cười ): thế trông như thế nào mới là không có người yêu, thế mày có người yêu chưa?

- trông tao thế này thì ai dám yêu, còn chưa nhầm tao là con trai là may ý

- thế tao hỏi mày câu này tế nhị được không, mày không được giận nhé?

- được, mà tao biết mày định hỏi gì rồi, nhưng mà cứ hỏi đi

- mày có phải les không?

- ( cười buồn ) : biết ngay mà, ai cũng hỏi tao câu này nên tao đoán được mà, tao không phải les, tao ăn mặc cắt tóc thế này vì tao thích, thế thôi ( em có vẻ tự ái sau câu hỏi của tôi )

- thế mày là tomboy hả?

- ừ

- tao tưởng tomboy auto là les, tao hỏi thế mày đừng giận nhé

- không sao đâu, tao quá quen rồi, ai chả hỏi tao như thế, có mấy đứa con gái còn làm quen với tao cơ

- mày cắt tóc thế này mẹ có cho không?

- không cho nhưng hồi đó tao buồn, tao cắt thế này luôn, tao cũng ít về nhà sau đợt cắt tóc

- tối cho tao xem ảnh tóc dài của mày nhé

- còn lâu, trông ngáo lắm, xem làm gì?

- (cười cười): hồi đó mày buồn chuyện gì à?

- chuyện gia đình thôi, không có gì đâu


Tôi cũng không hỏi sâu nữa, lặng lẽ ngồi ăn, vậy là em không phải les, đừng mắng tôi ngu khi hỏi thế vì nếu quý anh chị em mà nhìn thấy Thanh, chắc 90% nghĩ Thanh les, 10% còn lại sẽ nghĩ Thanh đái đứng thôi.
 
Sửa lần cuối:
Sau đó chúng tôi đường ai nấy đi, tôi có hẹn em một kèo trả nợ vào tuần sau, em đồng ý nhưng vẻ không vui khi tôi hỏi giới tính của em vẫn còn trên mặt. Thế mà bảo không giận, đúng là con gái. Lúc đấy tầm 14h30, tôi hỏi có cần đèo về không, em bảo không cần, chỗ trọ của em ngay gần trường, đi bộ là đến, tôi lấy xe đi về. Lúc ở bãi đỗ xe, tôi cũng đứng bần thần mãi, rõ ràng lòng tôi có cảm xúc với cô gái này, nhưng chưa muốn tin, vì chẳng lẽ mình có cảm xúc với một đứa trông như con trai như vậy. Như tôi đã từng nói với các quý anh, tình cảm là một thứ rất phức tạp và khó đoán, nên nhiều khi chính chúng ta cũng chẳng hiểu nổi con tim mình nói gì, chỉ có thể đồng ý và tuân lệnh.

Tuần sau tôi cũng hẹn em vào một buổi giữa trưa, buổi hôm nay là trả kèo cháo với tào phớ hôm nọ. Định bụng nay dẫn em đi café rồi dạo một vòng hồ Tây, chưa kịp trình bày ý tưởng thì em lại kêu em chỉ đi được đến 15h (chỗ này tôi viết 15h cho chính xác mốc thời gian chứ đời thật địt ai nhắn là 15h cả, toàn 3h thôi) rồi phải đi trang trí cho event sắp tới. Tôi lẩm bẩm nhưng cũng chả biết nói thêm cái gì, định bụng hai đứa ăn nhanh cái gì rồi đi café mát mát ngồi nói chuyện cho mát. Tôi lại gặp em lúc 12h40 như thường lệ, em đợi tôi, em vẫn ăn mặc như mọi ngày, thoải mái và phóng khoáng. Cơ mà khác ở chỗ nay nhìn tươi tắn lắm, hình như có đánh son nữa trông khác hẳn mọi ngày, tôi đốp ngay:

- nay trông có gì khác khác Thanh nhở, ủa, đánh son cơ hả?

Thanh ngượng đỏ cả mặt, em còn chả thèm nhìn tôi mà chỉ lạnh lùng bảo:

- thế giờ thích đi hay là về đây, sao mày nói nhiều thế.

- xin lỗi mà, trêu có tí thôi. Thế nay Thanh muốn ăn gì đi đâu nào?

- đi đâu ăn gì cũng được


Đúng như những gì tôi muốn em trả lời, tôi đưa Thanh đến một quán café gần trường có phục vụ cả cơm văn phòng, sau khi gọi đồ uống và đồ ăn Thanh nhăn mặt, thủ thỉ:

- đắt quá, chỗ này tao đi chợ nấu ăn được mấy ngày đấy, mày tiêu tiền hoang quá!

Tôi chỉ cười nhẹ, thực sự tiền ăn với tiêu vặt bố mẹ cho cũng thừa để ăn những bữa như thế này, tôi cũng biết Thanh sẽ cân đo như thế này, nhưng mà thôi, đàn ông mình dẫn bạn gái đi chơi tính toán, giải thích nhiều làm gì phải không quý anh chị?

Lúc ăn cơm xong, tôi có ngồi trò chuyện với Thanh một lúc, nhà em còn một chị gái hơn em 3 tuổi, chị đang làm việc ở Bắc Giang, em ở trọ trên này một mình tại tính em như tính con trai khó ở được với con gái. Em hay đi gia sư để tự dành tiền tiêu vặt, xăng xe, đỡ một phần nào học phí, nhà em ở quê không nghèo nhưng em muốn tự lập, tôi nghe rất nể, anh chị em sinh viên Hà Nội không biết giống tôi không, chứ riêng tôi là tiền auto bố mẹ cho xăng xe tiêu vặt, chả phải đi làm thêm bao giờ. Lúc gần 15h, tôi đánh bạo hỏi Thanh:

- Thanh này, từ giờ ….... tuần nào chúng mình cũng đi chơi một hôm nhé…. Được không?

Thanh tròn mắt nhìn thôi, kiểu rất là bất ngờ, nhưng ngay sau đó mặt em đỏ lựng lên, em nhìn ra chỗ khác lí nhí:

- sao lại muốn đi chơi với tao?

- tao muốn đơn giản vì tao muốn thôi, mày có đồng ý không?

- không sợ bạn bè mày, anh chị khối trên trêu rồi đồn là chơi với con les như tao à?


Tôi chững lại, cái em vừa nói ra thực sự tôi chưa bao giờ nghĩ đến, ra là con gái có những cái quan tâm, để ý nhỏ nhặt đến thế, tôi đánh bạo nắm lấy một tay của em đang để trên bàn nói rõng rạc:

- tao không quan tâm người khác nghĩ gì đâu Thanh ạ, tao hỏi mày là có muốn đi chơi với tao mỗi tuần hay không thôi?

Em giật mình khi tôi nắm tay em, nhưng em để nguyên như thế, em gật đầu. Lòng tôi sướng như điên lên, kiểu như vừa tỏ tình thành công vậy, tuy nhiên phải cố kìm chế lắm mới không hét to hay làm cái gì đấy ngu ngốc. Tay tôi vẫn nắm lấy tay em, đột nhiên tính trẻ con nổi lên, lấy ngón tay vẽ vẽ, vuốt vuốt vào lòng bàn tay em, em rụt tay lại ngay, lườm tôi:

- đừng có làm trò, tao đi lên trang trí đây

- để tao đưa mày lên nhé

- hâm à, tao tự đi được, khỏi cần


Em định lấy ví ra trả nhưng lúc nãy nhưng tôi ngăn được em lại, em khoác balo lên một cách rất ngầu, tuy nhiên, tận lúc em rời đi mặt em vẫn đỏ lựng lên khó dấu nổi.

Từ buổi đấy, chúng tôi thân nhau hơn, tuần nào cũng đi chơi. Lúc thì hồ Tây 1 vòng, đường Thanh Niên vài cua, Trần Duy Hưng vài đường và ti tỉ quán café chúng tôi ngồi nói chuyện và tâm sự. Tiền nong lúc nào em cũng bắt phải rõ ràng, rành mạch, hôm tôi trả, hôm em trả, tính em là thế cái gì cũng phân minh. Sau này tôi có quái hơn, tôi chọn những đường xấu, hay cố tình đi vào ổ gà cho xóc nẩy lên để em ngồi gần hoặc cố tình phanh gấp để em trượt lên đè ngực vào lưng tôi, có mấy lần rõ ràng tôi cảm nhận được cặp ngực mềm mềm, ấm ấm của em kề sát lưng tôi, nhưng chỉ được có vài tích tắc, em nhận ra ngay rồi đập tôi vài cái, sau này em còn có trò cấu đau dã man.

Hai đứa đều không nói ra nhưng đã tự coi những hôm đi với nhau như vậy mỗi tuần là một buổi hẹn hò của hai đứa. Chúng tôi nói nhiều câu chuyện, chia sẻ nhiều hơn về bản thân, gia đình, học tập, và tình cảm dần dần sâu hơn. Em không hề nam tính hay phong trần gì cả, em rất dịu dàng và khéo nấu nướng (mấy lần đi xa xa em đều chuẩn bị đồ tự nấu, với tôi thì rất là ngon), tuy nhiên, tính ít nói của em vẫn thế. Bù lại tôi nói nhiều thay phần em, làm em cười nhiều hơn, trong ba tháng hẹn hò đi chơi, tôi chủ động nắm tay em nhiều lần dù lâu hay không lâu em cũng đều để yên cho tôi nắm, em ngồi gần tôi hơn, nhưng ngực thì vẫn không sát, vẫn không có phần “nô tì”.
 
Một buổi tối quyết định, tôi vẫn nhớ hôm đó là thứ 5, tối hôm đấy sau khi đi xem phim, tôi trở em đi một vòng hồ Tây. Gọi là tối quyết định vì tôi cảm thấy tình cảm hai đứa đã đủ chín để tôi có thể quyết định tỏ tình với em, tôi chắc cú lắm quý anh chị em ạ, chắc mẩm rằng đôi mắt em long lanh vì hạnh phúc, rằng em sẽ cười tươi gật đầu đồng ý yêu tôi thế nào, hay tôi sẽ được đá lưỡi tanh tách với em ra sao, nhưng mà tưởng tượng nó vốn khác với thực tế, đôi khi khác nhiều, thậm chí khác một trời một vực, và trường hợp tối hôm đó lại là khác hoàn toàn. Tôi đỗ xe ngay trên chỗ đại sứ quán, chỗ mà các chú hay câu cá trộm bằng dây, công nhận là mùi cá chết gần bờ thối, nhưng tôi kệ mẹ, gió hôm đó mát rượi, thật thích hợp để tỏ tình.

Tay nắm nhẹ tay Thanh tôi khẽ hỏi:

- Thanh này, nói cái này được không ( tôi cố không xưng mày tao cho lãng mạn )

- mày nói đi ( chỗ này nghe em gọi mày tôi tụt con mẹ nó hứng tỏ tình rồi )

- tao cũng biết mày một thời gian rồi, chúng mình cũng đi chơi với nhau đủ lâu rồi, tao …. Tao…. Tao có tình cảm với mày….. tao ….. thích mày. Chúng mình yêu nhau được không?


Tôi đã luyện tập nhiều trong đầu nhiều, rất rất nhiều lần lời tỏ tình, thậm chí thuộc đéo quên chữ nào, nhưng đến lúc này lời tôi nói hoàn toàn là tôi tự nói chẳng phải cái gì được soạn trước, thành ra rất bối rối và ngượng ngùng, ngu si và thiểu năng. Nói xong tôi nhìn thẳng vào mắt Thanh để tìm kiếm dấu hiệu gì đó, ngược lại Thanh cúi mặt xuống, tay vẫn nắm tay tôi, một lúc lâu sau, em mới nói:

- tao xin lỗi, nhưng hiện tại tao chưa sẵn sàng….. chúng mình chưa hiểu nhau như mày vẫn nghĩ đâu H ạ…. Tao xin lỗi…..

Nói rồi em bỏ tay tôi ra, lúc đấy tôi chẳng quan tâm gì nữa, đầu óc trống rỗng, mũi tôi bắt đầu cay cay, thật khó có thể miêu tả cái cảm giác đấy, khó tả lắm quý anh chị ạ, kiểu như một thứ mình tưởng nó sẽ là chắc chắn lắm rồi nhưng lại là con số không. Mọi thứ dường như sụp đổ hết trước mắt tôi, đầu tôi ngập ngụa các suy nghĩ, một cái gì đó đau nhói ở tim mà chẳng giải thích nổi, cay đắng, thất bại, nhục nhã, xấu hổ, chua chat, từng đấy thứ cảm xúc hòa trộn với nhau nhưng tôi vẫn cố gắng mở lời:

- không sao đâu….. giờ tao đưa mày về nhé

Thanh vẫn không nói gì, chỉ gật đầu, con đường đèo em về hôm đó sau mà dài quá, hai đứa chẳng ai nói với ai câu nào, nhưng cuối cùng cũng đến chỗ trọ của em, Thanh xuống xe dặn tôi:

- mày về cẩn thận nhé, về nhớ nhắn tao đấy

- ừ


Chỉ gọn lỏn một tiếng rồi tôi phóng mất, giờ thì tôi mới hoàn toàn cảm nhận được nỗi đau của mình, nước mắt tôi rơi ra từng giọt, rồi từng giọt một, rồi ào ào tuôn ra. Thực lòng tôi chẳng thể nào ngăn nổi, tôi mặc kệ thế, đỗ lại tiệm tạp hóa mua Sài Gòn bạc, lâu lắm tôi mới động đến thuốc lá đấy quý anh chị ạ. Lúc về nhà, vẫn phải tỏ vẻ mặt tỉnh bơ không có chuyện gì cho bố mẹ thấy. Tối đấy, tôi bỏ cơm nhà, nằm ì trong phòng đến tận đêm cũng chả thèm nhúc nhích, tôi cứ nằm đấy mà khóc, chẳng muốn một ai trên đời thấy mình khóc, tính tự cao của tôi không cho phép ai được nhìn thấy lúc mình yếu đuối thế này. Tại sao tôi lại khóc hả quý anh chị? Tại sao vậy? Phải chăng vì yêu? Phải chăng tôi yêu em đến thế? Tiếng tin nhắn messenger vang lên, là tin nhắn của Thanh, em hỏi tôi về chưa. Tôi căm ghét mở iphone, xóa số điện thoại của em, block messenger của em, phút giây đó tôi giận em, tôi căm thù em, nếu không có tình cảm với tôi, việc gì em phải làm thế, việc gì phải đi chơi, hẹn hò làm gì. Có lẽ với tôi là tình yêu, với em chỉ là tình bạn hay một cuộc dạo chơi nào đó.

Xong xuôi việc chặn rồi xóa Thanh ra khỏi cuộc đời, tôi ra ban công đóng cửa lại, dựa đầu vào tường, cắm tai nghe vào bật những bài buồn tình nhất, sao mà giờ này nó ngấm thế, nó đẫm thế, mắt tôi lại chảy ra những dòng lệ, không kìm nổi. Lúc mà buồn đời hay uất hận cái gì tôi công nhận là nghe nhạc DSK đỡ hơn rất nhiều, Nếu, Công Chúa, Một Lần Nữa…. châm nhẹ điếu thuốc rít thật sâu vào phổi, quả là thoải mái, tôi nhẹ cười, quả là vĩnh cửu và vĩ đại nhất vẫn là sáng tạo về thuốc lá, chả cần nói nhiều chẳng cần ai tâm sự, cứ đi thằng vào phổi mình và hiểu mình. (sau này thì tôi có hút sang Thăng Long cứng rồi dừng lại hẳn ở Thăng Long mềm, nhưng thỉnh thoảng vẫn hút Sài Gòn Bạc lại mỗi khi hoài niệm về Thanh)

Một tuần sau đó, tôi bê trễ hoàn toàn, mọi thứ như đình trệ lại vì tôi chán đời với tất cả mọi thứ, từ học, ăn uống, chơi game thậm chí tắm rửa tôi chẳng thiết, tuần đấy tôi gần như nghỉ cả tuần, tiết nhờ điểm danh được thì nhờ, không lại thôi. Một phần không lên trường cũng để tránh mặt Thanh, đội kịch thì tôi cũng xin nghỉ vài hôm, tôi không muốn nhìn thấy Thanh, nói đúng hơn thấy lại nhớ lại đau lòng….

Phần lớn thời gian tôi nghỉ học thì ngồi ở quán café, cứ ngồi đó nghe nhạc rồi hút thuốc, ngồi trầm ngâm, suy nghĩ, đau đớn. Cũng có nhiều bạn bè chung của tôi và Thanh hỏi sao thế, tôi chỉ bảo ốm thôi, tôi cũng không hỏi về Thanh, không một câu.

Tôi nghỉ thêm mấy hôm nữa rồi phải đi thi giữa kỳ, lại 15h, đang ngủ say thì phải dậy, hôm trước tôi vừa uống rượu nên tỉnh dậy vẫn còn hơi men, tê tê, vẫn còn đầy mùi rượu trong người. Chạy vội đến phòng, cũng may muộn có 10p nên vẫn được vào thi. Cô trông thi hỏi ngay:

- Cậu làm gì đi thi muộn thế, quần áo thế kia, mới ngủ dậy hả?

- Dạ không ạ thưa cô, em bị kẹt xe ạ


Mặt bà cô đúng kiểu “có con cặc tao tin” , lườm lườm tôi rồi cho vào thi. Tôi còn địt mang bút, đành phải đi mượn thi gần 2 tiếng rưỡi mới xong, lúc đấy buồn ngủ lắm rồi, thèm thuốc nữa, cố lết ra ngoài làm điếu thuốc. Ra đến cửa tôi thấy Thanh đứng chỗ thư viện đối diện nhà E tôi thi. Tôi định chuồn, nhưng Thanh đã thấy tôi trước, em chủ động đi đến chỗ tôi, đứng đối diện với tôi (chắc em xem được lịch thi của khóa tôi nên đứng đợi) em hỏi:

- mày tránh mặt tao à, cả tuần nay mày không đi học, tao cũng chẳng liên lạc được với mày. Chỉ vì thế mà mày dám bỏ hết à? Tao còn tưởng nay mày không đi thi cơ H ạ.

- …….

- thôi tao đi về đã muộn rồi

- mày đưa tao về được không, tao bị đau chân


Tôi nhìn xuống chân em, bị bó cục bột to ụ, chả hiểu Thanh bị làm sao nữa, tôi hỏi em:
- tao cõng mày nhé

- thôi cả trường thấy đấy, mày lấy xe ra đây đi


Tôi chẳng đáp lại, ra lấy xe, xe thì lúc nào cũng có 2 mũ cả, Thanh leo lên xe, hình như em có vẻ gầy đi, mặt xanh xao hơn, lòng tôi se lại một chút, tôi lại quay đi, không nhìn vào gương chiếu hậu nữa, đưa mũ cho em. Nếu nhìn em thêm nữa, lòng lại đau.

Trên đường Nguyễn Trãi, em hỏi:

- hai tuần vừa rồi, mày làm gì đi đâu thế

- chơi, bay nhảy, rượu chè, gái gú

- ….. ( em không nói gì nữa)


Lúc đến chỗ trọ của em, ngõ dài đường cũng vắng, tôi hay đưa em vào tận trong, nhưng hôm nay em bảo cho em dừng ở đầu ngõ, em đi bộ vào cũng được. Tôi từ chối vì chân em đang đau, đèo em vào tận cửa trọ, tôi đợi em xuống:

- tao về nhé

- ừ


Rồi em quay lưng đi vào, tôi thản nhiên móc bao thuốc ra châm ngay tại chỗ, em đi được vài bước, quay lại nhìn, thấy tôi đang châm lửa, em khựng lại:

- mày hút thuốc hả H

- ừ

- vì sao vậy?

- chả vì sao cả, tao thích thôi, có vấn đề gì không?

- không


Lúc đấy tôi nghe rõ giọng em đã run run rồi, em quay đi, bước chậm chậm. Rồi em dừng lại, cởi mũ bảo hiểm đi lại chỗ tôi trả cho tôi chả nói gì, lúc đấy tôi thấy là em đang khóc, em không nấc nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra, em quay đi luôn, cúi mặt xuống tránh không cho tôi thấy. Tôi giật mình nhìn bóng lưng em, rồi trong phút giây, tôi xuống xe, đứng nhìn cái bóng lưng bé bé quen quen ấy đang đi chầm chậm đến cái cửa. Tôi lao đến ôm chặt em từ đằng sau, hai tay vòng ra siết chặt eo em, tôi nói gần như gào lên:

- Thanh, đừng có khóc, đừng, mày khóc tao đau lắm, tao không muốn thấy mày khóc, tao xin mày

Giờ mới nghe thấy tiếng em nấc, em ôm mặt khóc nấc lên thành từng tiếng, tôi vẫn ôm em chặt cứng từ đằng sau. Em khóc một lúc, tôi xoay em lại, ôm đầu em gục vào lòng tôi. Em vẫn tiếp tục khóc rấm rứt từng cơn một, em rít lên:

- mày làm gì hai tuần mất tăm, mày còn block tao nữa, mày có biết tao lo cho mày thế nào không, rồi mày tàn phá bản thân nữa, mày toàn mùi rượu mùi thuốc, cần thiết phải làm thế không?

- tao xin lỗi…. nhưng tao chỉ nghĩ đến mày, tao không quên được, tao…

- đừng nói gì nữa, bỏ tao ra đi, nhiều người thấy không hay đâu.


Thanh nín khóc, khẽ đẩy tôi ra. Tôi như điên lên, nãy giờ ôm em người tôi nóng bừng, chả biết do rượu hay do tiếp xúc cơ thể, tôi như phát cuồng lên, tôi không buông em, hai tay ôm đầu em nhìn thằng vào mắt em mà nói:

- Thanh ạ, anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm em biết không? Nếu em không yêu anh thì nhìn thẳng vào mắt anh mà nói em không yêu anh đi được không? Được không Thanh (tôi gào lên vào mặt em)

Tôi nhìn vào mắt em, đôi mắt to của em mở rộng cũng nhìn vào mắt tôi, chúng tôi nhìn sâu, say đắm, như hiểu như chìm vào trong ánh mắt nhau, nước mắt em lại chảy ra, bỗng em kiễng chân nghiêng đầu vào tai tôi rồi thì thầm:

- đừng phản bội em nhé H nhé

Tôi như sợ mất khoảnh khắc đó, kề sát đầu em và đặt lên môi em một nụ hôn, lần đầu hôn tôi chả biết gì hơn là nghiêng đầu kề môi tôi sát môi em. Tôi mút môi em nhè nhẹ, tay đặt xuống eo, tay đặt sau đầu em, Thanh cũng không phản đối, hai tay em ôm lưng tôi, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn. Tôi luôn chủ động mút môi em gần như ngấu nghiến trong khi em ngại ngần thỉnh thoảng mới hôn trả. Môi em thơm nồng vị bạc hà ( chắc ăn kẹo cao su), môi em mềm và ấm lắm, đó là nụ hôn đầu tiên mà tôi có trong đời.

Tôi đẩy lưỡi lách qua đôi môi em, đến hai hàm răng thì em cắn chặt, không hé ra chút nào, tôi cố lách lưỡi vào, hai tay tôi đặt lên eo của em rồi tiến xuống mông, người em rung lên mỗi khi tay tôi tiến xuống mông, nhanh như cắt, tôi chộp luôn lấy hai bờ mông của em vì sợ em chống lại, tay tôi bóp nhè nhẹ, lưỡi vẫn không ngừng tấn công vào hàm răng của em (giờ nghĩ lại thấy bẩn vãi lồn quý anh chị em ạ : )) ). Tay tôi cứ xoa đều hai mông em thỉnh thoảng bóp nhè nhẹ, đúng như dự đoán, em khẽ ngửa cổ, răng em mở ra, lưỡi tôi luồn vào, em không dám cho lưỡi ra, nhưng tôi dùng đầu lưỡi cuộn lưỡi em lại mà hôn. Em thở dốc, người em run lên từng đợt, mặt em đỏ xuống tận cổ. Hôn em được vài phút, tôi đánh liều một tay siết chặt mông em dí sát vào người, định tay kia cho lên ngực em sờ thử thì có tiếng xe máy, em đẩy tôi ra luôn chỉnh lại quần áo rồi cà nhắc đi ra chỗ cửa trọ, tôi cũng bần thần đứng chưa biết nói gì, mãi đến khi con bé đi xe máy qua mới tỉnh hẳn. Thanh đi gần đến cửa phòng em nhìn thẳng vào tôi, em đưa tay ra vẻ điếu thuốc rồi vứt vứt xuống đất, mắt rất nghiêm, tôi hiểu ý em ngay, lấy bao thuốc trong túi ra vo viên lại, sau đấy em đi vào. Trước khi về tôi còn hô rõ to vang cả khu trọ nhà em: “Thanh ơi, anh yêu em”.

Về phần tôi có địt Thanh hay không, và về phần tại sao em lại đồng ý với tôi bằng câu “đừng phản bội em ’’ thì lại là một câu chuyện rất sâu xa về gia đình em, mà cụ thể là bố em, có lẽ phần sau tôi sẽ kể cho quý anh chị nghe.

Cảm ơn quý anh chị em nào đã kiên nhẫn đọc đến đây, tôi xin cảm ơn rất nhiều, nếu chung cảm xúc với tôi hay có ý kiến nhận xét gì thì hãy comment ở dưới cho tôi biết nhé quý anh chị em. Yêu quý anh chị em của xamvn rất nhiều.



-
 
Top