Truyện dài : Đậm chất đời

Đời không giống như mơ !
Nhưng về cơ bản thì chua...
Chắc hẳn mọi người đều đã được nghe kể rằng cuộc đời này ngắn lắm phải ko ?
--> không, cuộc đời này dài lắm. Và nó càng dài khi chúng mày có những sự lựa chọn Sai lầm.
Truyện được viết dựa trên 70% sự thật về cuộc đời tao, còn lại là tao thêm thắt vào cho câu chuyện nó thêm sống động.
Dịch này là cơ hội để tao có thời gian viết lên câu chuyện này, sẽ cố gắng mỗi ngày ra 1 2 chap phục vụ mấy tml. Mong chúng mày ủng hộ để tao có động lực phóng tác
 
Sông có khúc người có lúc !
Sống đến gần nửa cuộc đời; có lẽ lúc này nó mới thật thấm thía. Từ nhỏ vốn là 1 thằng thông minh, hiếu động nó luôn nghich ngợm khám phá thế giới xung quanh nó. Trong cái thế giới magic tuổi thơ lúc đó : nó đã tưởng tượng lớn lên nó sẽ là 1 nhà khoa học, 1 nhà thám hiểm với những chuyến đi phiêu lưu mạo hiểm. Cái máu muốn chinh phục cảm giác mạnh đó cũng chính là 1 trong những nguồn cơn mà nó mắc 1 loạt sai lầm sau này.
Con người ta càng lớn lên lại càng bị cuốn vào vòng xoáy công việc, tiền tài, tình cảm... để rồi quên mất mục đích, sứ mệnh cuộc đời mình là gì.
Bên cốc cà phê, nhìn ánh đèn thành phố cùng cơn mưa cuối mùa những ký ức tuổi thơ chợt ùa về. Nó chợt nhận ra những sứ mệnh nó phải thực hiện cho cuộc đời nó !
 
Xin lỗi bọn mày, đợt rồi cv tao quá bận rộn. Tao sẽ cố gắng viết từ hôm nay, trong chiều nay cố gắng ra 1 chap
 
Tao ko ngờ tao bắt đầu câu chuyện này từ 8/21 đến giờ là 2 năm 4 tháng rồi. 2 năm rồi cuộc đời tao sóng gió vcll , tao đứng giữa ranh giới sống chết ko dưới 5 lần
 
Tao ko ngờ tao bắt đầu câu chuyện này từ 8/21 đến giờ là 2 năm 4 tháng rồi. 2 năm rồi cuộc đời tao sóng gió vcll , tao đứng giữa ranh giới sống chết ko dưới 5 lần
M 4x chưa tml ? 😅
 
Tao 3x thôi tml , nhưng tao lăn lộn đủ môi trường rồi : nhà nước, tự kinh doanh, mafia , nước ngoài... đợt này cv tao khá rảnh, tao cố gắng dành tg viết
Vodka cho M, nhớ viết đều nhé tml.
 
Chap1 : Tuổi thơ mới như ngày hôm qua
Ở một làng quê vịnh bắc bộ ngày ấy, 1 chiếc tivi màu, 1 chiếc tủ lạnh, 1 chiếc xe máy là một thứ tài sản thật sự to lớn cả về vật chất lẫn tinh thần. Nếu ai đó so sánh chiếc dream = 1 cái nhà HN bây giờ hay cái tivi = 1 miếng đất to đùng đoàng ở quê ngày nay thì quả là 1 sai lầm lớn vì sao bọn mày biết không >> vì giá trị tinh thần của cái tivi ngày ấy, của cái xe máy ngày ấy không thể đong đếm được bằng tiền.
Tao sinh ra và lớn lên trong đúng giai đoạn đất nước mới mở cửa, tuổi thơ là những ngày tắm sông, chơi trốn tìm, bắn bi, bắn nịt, chơi khăng, đá bóng...
Hồi nhỏ biệt danh tao là bờm nên tao sẽ lấy tên này làm tên nhân vật trong truyện luôn, nơi tao sống là 1 nơi khá phát triển có thể gọi là thị trấn ở tỉnh. Hồi đó, con phố tao ở chia ra làm 2 : 1 dãy các chú các bác và cả gia đình tao làm nhà nước, kinh doanh nói chung kinh tế tốt hơn với dãy nhà đối diện : mọi người làm nông, làm các công việc tay chân
Năm bố tao mua chiếc TV màu JVC ngày ấy, cái cảnh lắp anten, xoay sao cho tín hiệu nét nhất , bố tao ở trên tầng chỉnh chỉnh sửa sửa, mẹ tao đứng trung gian ở cầu thang, còn tao là người chốt : được hay không để nói chuyền lên mẹ tao là dừng lại rồi bố tao sẽ lấy dây cao su buộc cố định ăn ten hướng đó.
Năm đầu tiên tao biết xem đá bóng là euro 1996 năm đó Anh là nước chủ nhà, thời đó tao đã hâm mộ tuyển Anh với những : thủ môn Seaman , beckham, owen,... cảnh hàng xóm quây quần sang nhà tao xem đá bóng thật vui. Có lẽ ông già tao năm đó cũng tầm tuổi tao bây giờ.
Xóm tao thời đó tao có lẽ là đứa ít tuổi nhất nhưng chơi với tất cả các bạn, các anh lớn tuổi, đặc biệt hồi nhỏ tao không chơi với con gái mà chỉ chơi với con trai thôi.
Năm 6 tuổi là năm tao được học bơi ở con sông gần nhà, anh N năm đó dẫn tao ra sông, anh nói rằng để biết bơi thì phải cho 1 con chuồn chuồn cắn vào càng đau thì càng nhanh biết bơi thôi. Anh N ném tao ra giữa sông để mặc tao vùng vẫy, uống nước, không biết = cách nào mà tao cũng bơi được đến bờ, sau lần đấy 1-2 lần là tao đã biết bơi rồi. Con sông quê tao là không nhỏ mà cũng ko quá to, ở đó có 1 cây cầu cao 4-5m gì đó. Sau khi biết bơi thì lần đầu tiên tao nhảy cầu cũng là năm 6 tuổi, cảm giác rơi tự do 1-2s sau đó chạm nước thật sự là phê vll, cầu cao đến mức khi tao nhảy mà chân tao chạm đến bùn đáy sông.
Năm đó anh N đang học cấp 3 nhưng đã có đầu óc kinh doanh, đầu tiên anh làm các con diều để bán, rồi sau tự tay anh làm các bể cá cảnh rồi bán ... Anh N hơn tao tầm 1 giáp, sau khi anh N học hết cấp 3 thì anh đi học rùi đi làm. 5 năm sau đó anh N trở lại quê với 2-3 chiếc xe đời mới nhất thời đó, câu chuyện anh N tao sẽ kể ở 1 chap riêng cho khớp dòng thời gian.
Năm lớp 1 : trường tao phân ra làm 3 lớp 1a, 1b, 1c. Trong đó lớp 1a tao học toàn học sinh ngoan, hiền. Lớp 1b : là các bạn ở xóm trong , lớp 1C : các bạn ở ngoài phố - toàn đứa nghịch ngợm. Năm đó 1 mình tao đánh nhau với lớp 1C , tao vẫn nhớ như in hình ảnh 1 mình tao cầm gạch đáp vào 10 thằng lớp nó, vào tận lớp 1C một mình cân 10 đứa. Sau vài lần đánh nhau như vậy rồi tao cũng chơi hết với cả trường , con người tao mâu thuẫn từ nhỏ : với 1 phần là thằng học giỏi , 1 phần là máu giao chơi với bọn nghịch. từ năm lớp 1-10 tao là học sinh giỏi, chuyên đại diện trường đi thi học sinh giỏi huyện, tỉnh... tao là đứa hòa đồng , chơi với cả bọn ngoan học giỏi lẫn bọn chỉ biết đánh nhau thôi. Sau này lớn lên, tao cũng chuyên giao du với bọn nghịch ngợm, bỏ học... và đó cũng là lý do cuộc đời tao có nhiều ngã rẽ sau này
 
Đc của nó đấy, cố ra cho đều, âu cũng là để suy ngẫm lại cái cuộc đời này.
 
Chap 2 : tuổi thơ yên bình và những thay đổi lớn
Tao từ nhỏ đã đẹp trai, trắng trẻo, học giỏi , con nhà gia giáo và có chút điều kiện ( so với mặt bằng ở quê ) .. vì vậy quãng thời gian tao là học sinh từ lớp 1 đến 12 luôn được rất nhiều bạn gái thích , có những người thích thầm , có những người thì thích ra mặt !
Ngược lại với việc học giỏi thì tao cũng là người rất nghịch ngợm , không trò quái đản nào tao ko thử , và đặc biệt tính tao ko nhát chết từ bé , việc 1 mình tao đánh nhau với 1 nhóm người ko chỉ diễn ra từ bé mà đến tận bây giờ tao vẫn giữ được bản lĩnh đó.
Năm lớp 1 tao chơi với 1 nhóm 4 người bạn thân : trong đội tuyển đi thi học sinh giỏi , sau mỗi giờ học về tụi tao luôn chọn đường tắt hoặc băng qua cánh đồng. Ngày ấy mỗi lần đi qua con mương : có 1 con chuột chết , lợn chết là tao và tụi bạn đều dừng lại ngắm nghía cái xác chết đó. Quá trình phân hủy cái xác đó làm bọn tao thích thú , nhìn đám dòi lúc nhúc cắn ngấu nghiến phần thịt chết , rồi vài ngày sau đó cái xác chỉ còn lại bộ xương khô.
Bọn tao là hs giỏi , vì vậy bản tính tò mò muốn khám phá luôn ngấm trong người , rồi sau mỗi giờ tan học thì ngày đó tao đã đam mê với hình ảnh kim tự tháp ở Ai Cập. Hồi đó trường cấp 3 gần nhà tao đang xây dựng, vì vậy có rất nhiều gạch , tao và mấy đứa bạn sẵn có chung đam mê kim tự tháp thế là chiều nào mấy đứa cũng hì hục lấy gạch xếp lên làm kim tự tháp , rồi tao đã biết xếp gạch chơi domino từ ngày đó rồi. Hồi còn bé cảm giác thời gian trôi lâu vãi chưởng , cảm giác hết 1 học kỳ hay hết 1 năm học sao mà lâu thế. Rồi đến khi lớn rồi , nhất là thời điểm kiếm tiền như hiện tại thì nhoằng cái đã hết 1 năm , nhắm mắt lại mở mắt ra mà hơn 10 năm rồi.
Không biết bọn mày thấy sao , chứ tao từ khi đi làm nhất là quãng thời gian gần đây 1 năm cảm giác như = 1 tháng so với hồi bé . Thật sự là nhanh kinh khủng khiếp !
Tuổi thơ của tao cứ trôi qua êm đềm vậy đó : ngày học , chiều đá bóng , đá bóng xong về đi bơi , tối đến chơi trốn tìm , khăng , nịt ...
khi mà quán điện tử đầu tiên mọc lên ở chỗ tao : điện tử 4 nút với trò contra, tank, mario, natra cứu mẹ ....thì tao cũng tập tọe chơi , rồi sau này đến PS1, PS2 tao cũng tìm đến và chơi cũng có số má
Và chính mấy trò chơi điện tử này đã hình thành lên thói quen ăn thua trong con người tao, và phải đến tận gần đây tao mới thoát ra được cái máu ăn thua đó
 
Top