Hotboidn91
Đệ Anh VaiLonThat
Để thực hiện mục tiêu biến streamer thành một nghề chính thức, Pew Pew bỏ công việc ở Úc và về Việt Nam lập nghiệp. Đến một ngày nọ, Pew từ bỏ luôn cả danh tính của một streamer bởi vì bị thu hút với công việc kinh doanh. Và thế là từ đấy chúng ta thấy Pew lăn lộn với việc bán cơm tấm, bán bánh mì, mở tiệm giặt là cho đến cả… nuôi tôm. Gần đây nhất, Pew lại một lần nữa dấn thân vào một thử thách mới khi trở thành chiến thần livestream bán hàng, với doanh thu mỗi phiên lên là những con số ấn tượng.
Cả sự nghiệp của Pew Pew xoay quanh chữ "dám". Dám thử, dám làm, dám thắng và dám thua. Nó giống như một đồ thị hình sin, với những khúc chạm đỉnh cao rực rỡ nhất cho đến cả những lúc xuống đáy thấp nhất, và rồi lại chạm đỉnh thêm một lần nữa. Xây dựng rồi đập bỏ. Thất bại rồi lại thành công. Chúng đến và đi với Pew như một trận đấu game. Thắng thì vui, thua vẫn… chơi tiếp.
Tôi biết đến công việc livestream khi theo dõi một giải game hồi ở bên Úc. Ngày ấy, livestream chưa có một định nghĩa cụ thể mà cũng chẳng ai theo đuổi công việc ấy một cách nghiêm túc. Ở gần chỗ làm có một quán net, anh em thường hay ra đấy sau giờ làm để xem livestream với nhau và rất cần một hoạt náo viên nên tôi vô tình đảm nhiệm luôn vị trí đó. Tôi lao vào trải nghiệm và tìm hiểu, để rồi - qua các con số - nhận ra một tiềm năng cực lớn của ngành livestream. Ở Úc không ai quan tâm. Ở Việt Nam chưa ai biết đến. Dù những con số không biết nói dối, nhưng làm thế nào để sống được với nghề này lại là một bài toán tôi không cách nào giải được.
Đến một ngưỡng mà tôi nhận ra đây là lúc mình bắt buộc phải đưa ra lựa chọn. Tối nào tôi cũng livestream, bình luận và làm nội dung đến tận 2-3 giờ sáng. Có hôm đến 4-5h lận. Người bình thường một đêm ngủ 8 tiếng, còn tôi chỉ ngủ 3-4 tiếng để ngày hôm sau vẫn đảm bảo việc đi học, đi làm.
Cái thôi thúc phải tạo ra một bước ngoặt luôn đau đáu trong tôi, nhưng khi nào mới ngoặt được thì… chưa biết. Cơ hội đến khi một người sếp cũ ngỏ lời mời tôi cùng làm với anh ấy một dự án livestream đầu tiên. Tôi nhận ra đây là thời điểm mà mình cần nắm lấy. Tháng 12/2014, tôi chính thức trở về Việt Nam.
Tôi không đi tìm định nghĩa của thành công và thất bại, cũng chẳng nghĩ mình thành công theo cách nào. Làm được gì thì vui nấy, không được thì… thôi. Với tôi, kết quả ra sao thì nó vẫn chỉ là kết quả. Cái quá trình chúng ta quyết định làm, rồi ta phải suy nghĩ, cân nhắc xem thế nào thì tối ưu, làm sao để thuận lợi - như thế mới thú vị. Thành công hay thất bại thì hãy để người khác đánh giá đi! Cuộc đời mà, được cái này sẽ mất cái kia. Thành cái này kiểu gì cũng bại cái khác. Ta đâu thể trọn vẹn được mọi thứ trong tay? Vậy nên, đó là điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Cả sự nghiệp của Pew Pew xoay quanh chữ "dám". Dám thử, dám làm, dám thắng và dám thua. Nó giống như một đồ thị hình sin, với những khúc chạm đỉnh cao rực rỡ nhất cho đến cả những lúc xuống đáy thấp nhất, và rồi lại chạm đỉnh thêm một lần nữa. Xây dựng rồi đập bỏ. Thất bại rồi lại thành công. Chúng đến và đi với Pew như một trận đấu game. Thắng thì vui, thua vẫn… chơi tiếp.
Tôi biết đến công việc livestream khi theo dõi một giải game hồi ở bên Úc. Ngày ấy, livestream chưa có một định nghĩa cụ thể mà cũng chẳng ai theo đuổi công việc ấy một cách nghiêm túc. Ở gần chỗ làm có một quán net, anh em thường hay ra đấy sau giờ làm để xem livestream với nhau và rất cần một hoạt náo viên nên tôi vô tình đảm nhiệm luôn vị trí đó. Tôi lao vào trải nghiệm và tìm hiểu, để rồi - qua các con số - nhận ra một tiềm năng cực lớn của ngành livestream. Ở Úc không ai quan tâm. Ở Việt Nam chưa ai biết đến. Dù những con số không biết nói dối, nhưng làm thế nào để sống được với nghề này lại là một bài toán tôi không cách nào giải được.
Đến một ngưỡng mà tôi nhận ra đây là lúc mình bắt buộc phải đưa ra lựa chọn. Tối nào tôi cũng livestream, bình luận và làm nội dung đến tận 2-3 giờ sáng. Có hôm đến 4-5h lận. Người bình thường một đêm ngủ 8 tiếng, còn tôi chỉ ngủ 3-4 tiếng để ngày hôm sau vẫn đảm bảo việc đi học, đi làm.
Cái thôi thúc phải tạo ra một bước ngoặt luôn đau đáu trong tôi, nhưng khi nào mới ngoặt được thì… chưa biết. Cơ hội đến khi một người sếp cũ ngỏ lời mời tôi cùng làm với anh ấy một dự án livestream đầu tiên. Tôi nhận ra đây là thời điểm mà mình cần nắm lấy. Tháng 12/2014, tôi chính thức trở về Việt Nam.
Tôi không đi tìm định nghĩa của thành công và thất bại, cũng chẳng nghĩ mình thành công theo cách nào. Làm được gì thì vui nấy, không được thì… thôi. Với tôi, kết quả ra sao thì nó vẫn chỉ là kết quả. Cái quá trình chúng ta quyết định làm, rồi ta phải suy nghĩ, cân nhắc xem thế nào thì tối ưu, làm sao để thuận lợi - như thế mới thú vị. Thành công hay thất bại thì hãy để người khác đánh giá đi! Cuộc đời mà, được cái này sẽ mất cái kia. Thành cái này kiểu gì cũng bại cái khác. Ta đâu thể trọn vẹn được mọi thứ trong tay? Vậy nên, đó là điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến.