Nguyễn Hồng Nhung tại Mỹ: Bị lừa nhiều lần, tìm đến cái chết, trốn khỏi bệnh viện khi được cứu

Tap-can-Binh52

Cái lồn nhăn nheo

"Tôi bị lừa hết lần này đến lần khác vì không biết tiếng, không biết lái xe, cái gì cũng vất vả" – Nguyễn Hồng Nhung chia sẻ.​


Vừa qua, tại chương trình Gõ cửa trái tim, ca sĩ Nguyễn Hồng Nhung đã tâm sự về cuộc sống khó khăn của cô trong thời gian đầu mới qua Mỹ.

Sống một mình, không biết tiếng, không lái được xe

Cuộc sống bên Mỹ không dễ dàng vì là nơi đất khách quê người. Lúc đó, chưa có nhiều ca sĩ ở Việt Nam sang như bây giờ, mới có anh Bằng Kiều, chị Thu Phương. Các ca sĩ khác chỉ sang diễn rồi về, có tôi ở lại thôi.

Nguyễn Hồng Nhung tại Mỹ: Bị lừa nhiều lần, tìm đến cái chết, trốn khỏi bệnh viện khi được cứu- Ảnh 1.
Mỗi khi có người Việt sang, tôi đều rất vui và thèm được nói chuyện, muốn được gặp họ, nghe họ kể về cuộc sống bên Việt Nam. Tôi lại không bao giờ hỏi mẹ về cuộc sống ở Việt Nam vì sợ. Mỗi lần gọi điện về, tôi chỉ bảo cuộc sống bên này rất ổn, hạnh phúc.

Tôi không muốn hỏi sâu về cuộc sống ở Việt Nam với bố mẹ vì những điều tôi lo lắng vẫn còn đang ở đó, chưa thay đổi được.

Ở Mỹ, tôi sống một mình trong bốn bức tường, gặp nhiều sóng gió liên quan đến những chuyện gian truân. Tôi bị lừa hết lần này đến lần khác vì không biết tiếng, không biết lái xe, cái gì cũng vất vả.

Tôi muốn đi ăn phở phải đi bộ ra chợ khu người Việt, ăn xong đi về nhà lại đói như cũ vì quãng đường quá xa. Nhưng tôi cứ thấy tiếng Việt là mừng rồi vì lúc đó chỉ có một mình ở Mỹ.

Ai cũng có những bước đường phải vượt qua và tôi vượt qua được nhờ có gia đình. Tôi có một gia đình tuyệt vời. Tôi gặp phải những điều không may mắn nhưng cũng gặp được những điều may mắn hơn nữa, đúng như người ta nói, ở hiền thì gặp lành, sống chân thành thì điều lành sẽ tới.

Tôi bước qua mọi thứ không dễ dàng nhưng tôi nghĩ như thế là may mắn lắm rồi vì còn nhiều người khổ hơn mình.


Nguyễn Hồng Nhung tại Mỹ: Bị lừa nhiều lần, tìm đến cái chết, trốn khỏi bệnh viện khi được cứu- Ảnh 3.
Tìm đến cái chết vì bế tắc

Lúc đó qua Mỹ, tôi không xác định ở lại mà muốn đi về. Tôi quá cô đơn, buồn khổ nên đã tìm đến cái chết. Tôi uống thuốc ngủ để tự tử.

May sao một người sống gần đó tới gặp tôi, gọi không được nên đập cửa vào và phát hiện ra, đưa tôi đi bệnh viện.

Ở bệnh viện bên Mỹ, các bác sĩ rất tâm lý. Thấy tôi bị như thế, họ đưa bác sĩ tâm lý đến nói chuyện với tôi bằng tiếng Việt. Lúc đó, tôi sợ nên trốn khỏi bệnh viện đó. Tôi sợ bị phát hiện mình là ca sĩ mà lại làm chuyện dại dột này.

Sau lần tự kết liễu không thành công đó, tôi nghĩ lại và tiếp tục sống. Tôi nghĩ, ông trời cho tôi sống tiếp, chưa cho chết thì tôi phải nghiến răng để bước tiếp.
 
Ở Mỹ, tôi sống một mình trong bốn bức tường, gặp nhiều sóng gió liên quan đến những chuyện gian truân. Tôi bị lừa hết lần này đến lần khác vì không biết tiếng, không biết lái xe, cái gì cũng vất vả.

Tôi muốn đi ăn phở phải đi bộ ra chợ khu người Việt, ăn xong đi về nhà lại đói như cũ vì quãng đường quá xa. Nhưng tôi cứ thấy tiếng Việt là mừng rồi vì lúc đó chỉ có một mình ở Mỹ.

Bởi vậy tao nói rồi, qua Mĩ mà đi học lái xe liền và đi học tiếng Mĩ liền thì đảm bảo thích nghi lẹ lắm, tầm 6 tháng là đéo bao giờ muốn về VN luôn.
 
sao bọn này suốt ngày than thở thế nhỉ, đứa nào đứa nấy giàu chết đỉ mẹ, nghề đéo nào k khổ suốt ngày than ngứa mắt vl.
 
chị làm như ở Mỹ nó lừa chị còn về VN ko ai lừa chị í . :vozvn (20):
 
sao bọn này suốt ngày than thở thế nhỉ, đứa nào đứa nấy giàu chết đỉ mẹ, nghề đéo nào k khổ suốt ngày than ngứa mắt vl.
CS nó kiểu như nuôi cá trong ao
Con nào béo câu lên thịt
Lên bọn nó phải kêu để giả làm cá gầy
Con ko thấy vừa rồi thịt 1 loạt cá béo à
 
vẫn nhớ cái ảnh thời 20t của em, lúc đó nhiều thằng xamer trên này còn chưa đẻ
Bú ku tml gì tay chơi ý nhỉ, tml cao thái sơn tự nhiên ăn may được đôn lên thay thành ra vụt phát thành sao luôn
 
Tao hỏi là mày sang đấy chưa? Mắt thấy, tay thực hiện chưa?
Ủa, dòng họ tao bên đó cả đống, lúc đéo nào chả gọi về kể chuyện bên đó.

Thế mày có qua đó chưa? Dòng họ mày có bên đó ko?

Mấy người qua sau mấy tháng đầu lúc đéo nào chả khóc đòi về VN, mấy người bên đó rành quá ép đi học lái xe và học tiếng, rồi chính phủ còn cho tiền đi học thêm nữa, tầm 1 năm có ai thèm đòi về VN nữa đâu.

Về VN mà kêu làm công nhân chạy xe hơi chó cũng đéo tin nữa.
 
Ủa, dòng họ tao bên đó cả đống, lúc đéo nào chả gọi về kể chuyện bên đó.

Thế mày có qua đó chưa? Dòng họ mày có bên đó ko?

Mấy người qua sau mấy tháng đầu lúc đéo nào chả khóc đòi về VN, mấy người bên đó rành quá ép đi học lái xe và học tiếng, rồi chính phủ còn cho tiền đi học thêm nữa, tầm 1 năm có ai thèm đòi về VN nữa đâu.

Về VN mà kêu làm công nhân chạy xe hơi chó cũng đéo tin nữa.
Ê mày Mỹ tư bản mà cũng được cho tiền đi học thêm hả mày?
 
Ủa, dòng họ tao bên đó cả đống, lúc đéo nào chả gọi về kể chuyện bên đó.

Thế mày có qua đó chưa? Dòng họ mày có bên đó ko?

Mấy người qua sau mấy tháng đầu lúc đéo nào chả khóc đòi về VN, mấy người bên đó rành quá ép đi học lái xe và học tiếng, rồi chính phủ còn cho tiền đi học thêm nữa, tầm 1 năm có ai thèm đòi về VN nữa đâu.

Về VN mà kêu làm công nhân chạy xe hơi chó cũng đéo tin nữa.
Tao thì chưa thấy ai qua khóc đòi về. Nhớ nhà thì có nhớ.
 
Vl đi bộ, nó k biết vẫy xe bus à
Tao thời xưa qua Mỹ cần nhờ thằng lol nào giúp đâu, tự thân vận động chứ nhờ đc đéo gì dân bên đấy.
Tao ngày đầu tiên qua ông bác ruột, đón tao về từ sân bay rồi cho tao ở 1 đêm ăn cơm hâm bằng microwave, cá kho chung với thịt, sáng mai chở tao xuống nhà bà dì họ xa rồi vứt tao đó cút thẳng.
Bà dì đi làm cả ngày nên tao vứt mẹ đồ trước nhà bả, lấy tiền giấy tờ đi lang thang 8h tối về. Tao về bả còn k biết là tao qua, kể lại thì bả chửi ông bác quá trời.
Qua bao năm sống 1 vài nơi tao hiểu cái tình người của dân xứ Việt lắm, đặc biệt là ruột thịt, suốt mấy năm tao học hành làm việc tao tránh xa khu Vn ra, đôi dịp có ghé nhà ông bác thì tao tạt phát rồi đi chứ ăn cơm tao chịu, chửi tao chảnh. Nhà 3tr đô trên núi, thêm mấy căn ở Santa ana cho thuê mà ăn đéo dám ăn.
Học xong biết bao kèo ở lại nhưng tao said no rồi cook thẳng, về đây cày bm nhưng vui và hạnh phúc.
Dăm 10 năm nữa khi con tao lớn, tao và vợ con tao sẽ làm chuyến qua bên đó, thuê xe phượt vài tháng xuyên bang, điều mà tao ước mơ làm suốt mấy năm nhưng không làm được.
 
Thời đó khó đúng rồi, ko biết tiếng với lái xe coi như què với câm, ở khu downtown còn đỡ chứ vùng ngoại ô thì ru rú cả ngày trong nhà đéo có chỗ nào để đi.

Còn thời bây giờ có dt mày đi đâu cũng nói chuyện được, xe thì cũng có ứng dụng để gọi. Nên giờ qua xứ Mỹ nó sướng gấp trăm lần ngày xưa, bảo sao năm nay bọn ngoài vĩ tuyến nó vượt biên nhiều thế
 
Dm tự đi thì kêu khổ cl gì nữa. Đéo hiểu bọn này. Ở VN thì bno đéo sướng nhưng chắc chắn đéo bh khổ. Ăn chơi đua đòi sang chảnh thì bố ai cứu đc
 
Top