Có Hình ẢO MỘNG TRẦN GIAN (SÀI GÒN KÝ SỰ full HD)

Hê lô các mày! Tống Giang nay phê cần nên lên lại SÀi GÒN KÍ SỰ thành phun hát đê không che luôn đây! Chúc các mày ai từng phiêu thì phiêu lại để phiêu tiếp, anh chưa phiêu thì cứ thế mà phiêu. Drop một thời gian dài nay lại nổi hứng viết tiếp để hoàn chỉnh. Viết để kể về cuộc sống bụi trần, viết về tình yêu đẹp tựa pha lê rồi vụn vỡ trong nước mắt tuôn trào..viết để bóc mẽ những bon chen lọc lừa trong cuộc sống. Viết để phơi bày trần trụi trần gian, cho những tâm hồn học sinh thôi ảo mộng qua lăng kính màu hồng thấy rõ sự thật...

Cuộc đời tôi sinh ra trong cảnh cơ hàn.. tôi đã từng là học sinh giỏi nhất nhì trường rồi biến thành tên máu lạnh. Từng yêu chân thành đến tận đáy tim rồi cuối cùng nuốt đắng cay suốt bao năm cô độc chỉ để quên dĩ vãng cuộc tình....

Chap1: CHÙM KHẾ CHUA
***********************
_Chiếc xe này cầm được giá bao nhiêu?:boss:
Tôi rút điếu thuốc đưa lên miệng lấy chút bình tĩnh sau chuỗi bài thua liên tiếp.
_3 triệu, tên cùng nói chắc nịch.
ok! Tôi đưa cà vẹc và chìa khóa xe cho hắn rồi nhận lấy ba triệu và tiếp tục với những lá bài.

Nếu như đêm này thua thì chắc phải bỏ chiếc xe này. Nhưng chắc trời thương thế nên sau vài tiếng sát phạt tôi đã nhân được gấp đôi số vốn cầm. Cũng đã đến giờ nghỉ, tính ra cả vốn thì cũng không lời được bao nhiêu, nhưng do dạo này tôi không muốn đi qua đêm khiến mẹ tôi buồn.
Các bác cũng đừng nghĩ em chơi chạy làng, mà là do ở quê em thì trước khi vào cuộc luôn định ra một giờ kết thúc.
Xếp lại tiền cẩn thận và cùng thằng đệ cuốc bộ về, tại cũng không xa vả lại chiếc xe thì đã được thằng kia mang về nhà nó ngủ rồi.
Bây giờ cũng đã gần 12h đêm, thế nên định bụng sáng mai qua lấy lại xe cũng được.😕

Hai anh em đang rảo bước trên đường như 2 lãng tử thời kiếm hiệp, trên môi ngậm điếu thuốc đậm chất phiêu du thì ngược chiều là hai ánh đèn xe máy vút qua và gọi đúng tên của mình.
Tưởng là bạn nên tôi cũng hú lại nhưng không thấy hồi đáp. Hai anh em cứ thế đi thêm, đến đoạn giữa đồng có 1 cây cầu thì dừng lại nghỉ mệt hút thuốc.
Hai anh em đang hàn huyên về chuyện của cuộc sống thì đột nhiên 3 chiếc xe dừng lại và truy đuổi vừa chưởi bới loạn xa. ĐM mày dám nói tao là chó à..! Đm! ĐM!:ah:
Quá bất ngờ nên cả hai thằng đều chạy theo quán tính vừa để định thần coi điều gì đang diễn ra.
Thì ra là hai thằng ôn chơi cùng sòng và thêm một thằng cô hồn trong khu đó. Vãi cả lọ mắm tôm nhà nó chứ làm bố hết cả hồn.
Quay lại, lập tức quay lại. Câu nói như mệnh lệnh khiến thằng em đang vút thân thể với vận tốc ước chừng 50km/h thắng gấp cày 1 đoạn trên ruộng đậu phộng.
Ba thằng tụi nó thấy anh em mình quay lại thì cũng tiến xe đến, 1 xe tiến trước và hai xe tiến sau cũng khá xa, có lẽ tụi nó tự tin rằng hai anh em mình thỏ đế nên chạy xe chậm chậm và nghênh chiến. Hướng chạy của mình và thằng em là ở dưới ruộng đậu phộng chạy lên, kết hợp lực chạy, mình phi thẳng 1 phát phải nói là đẹp như cảnh Triệu Tử Long cứu ấu chúa vào người thằng cô hồn kia làm cả hai ngã sóng xoài ra đường.
Không để nó định thần, mình giằng lấy cổ áo và đấm túi bụi vào mặt vào bụng nó. Về ngoại hình thì nó to hơn, nhưng về khoản nhanh thì mình vượt trội thế nên nó bị liên tiếp mấy cú và bị đơ cứ múa loạn xạ cả lên:dribble:
Tuy mình đang say sưa với chiến thắng nhưng cũng tỉnh trong giao đấu đó là nhìn thấy ánh đèn của hai chiếc xe kia đang tiến tới và nhanh dần. Mình buông nó ra và hét thằng em rút, hai anh em chạy theo đường tắt và về nhà.
Vừa vào đến nhà mình chạy thẳng vào phòng trong và xách thanh kiếm ra. Thêm 1 thanh đoản đao nữa phát cho thằng em và chuẩn bị nghênh địch.
Đúng như dự tính, chưa đầy 1 phút sau thì ở ngoài bờ dậu tiếng chưởi tiếng thách thức inh ỏi. Mình nói với thằng e là xông ra và xả thân vì nghĩa..nhưng, cái nhưng đã thay đổi hẳn cái con người em từ đêm hôm đó.
Cha mẹ em chạy ra ôm lấy em và vừa xin vừa khóc:
Con ơi! Cha mẹ xin con, đừng làm chuyện dại dột nữa.=((

Thật sự lúc đó mình vừa tức tụi cô hồn kia lại vừa đau lòng khi thấy cha mẹ như vậy. Bọn nó cứ thách thức: Mày ngon thì bước ra ngoài này! Tụi cô hồn này thì chỉ được cái miệng với lì đòn tức thời thôi, sau một lát cũng thấy im lặng không thấy đâu nữa.
Chữ hiếu vẫn nặng hơn chữ tự trọng, mình vào nhà cất kiếm và đao. Xin cha mẹ đi ngủ và cũng đóng cửa nghe cha mẹ vừa tâm sự vừa khóc.
Thật sự mình rất đau lòng khi nhìn thấy cả cha và mẹ đều kinh sợ và khóc.
Mình ân hận! Ân hận vô cùng!:pudency:
Mình cũng khóc và quỳ gối nói với cha mẹ rằng. Con thề từ nay sẽ thay đổi..
Rồi ba mẹ cũng im lặng, đêm đó quả là 1 đêm rất nặng nề..

Nhưng cuộc đời đâu dễ gì để một bước ngoặt nhẹ như thế cho con người ta thay đổi. Sáng mai, mẹ thức mình dậy sớm đi chuộc xe. Hai anh em đi tắt qua cánh đồng để đến nhà cái người mà mình đã cầm.
Mẹ thì đạp xe đạp theo sau để yên tâm thêm về mình. Cũng được, dù sao đêm qua mình đã thề rằng sẽ đổi thay, Nên cũng sẽ dĩ hòa vi quý nếu gặp lại tụi nó.
Tới nơi thì mới biết là cái thằng chủ mưu hôm qua gọi cho thằng này và không cho mình lấy xe.
Chúng nó ép mình phải mua bia chuộc lỗi rồi mới cho mình lấy xe ra.:doubt:

Mẹ nhà nó chứ, thôi được, dù sao cũng vài khung bia thì anh chiều.
Thế là gọi bia tới nhà nó uống, cái lũ ăn hôi nó kéo đến một loáng sau đã hết sạch hai khung. Vừa uống vừa nổ các chiến công trận mạc nghe mà ngứa đít. Mình chả nói gì, chỉ uống thôi. Bia mình mua mà, uống gỡ gạc
Hết bia hết mồi thì thằng chủ mưu đòi ra quán uống tiếp.

Mình nói là nếu như ra quán thì cưa đôi tiền. Nó đồng ý, thế thì ok.
Chuyện chả có gì xảy ra nếu như uống gần tàn ở quán, lúc tính tiền thì nó bắt mình trả hết. Đệch con bà mẹ nhà mày! Tao đã nói cưa đôi là cưa đôi. :ROFLMAO:
Nó với mấy thằng em hùng hổ ép mình trả, mình vẫn nhất quyết cưa đôi.
Tụi nó bảo có tin ném mấy cái ly vào mặt mình không.:haha: Mình nói rằng, tôi đã ngồi đây uống với mấy người thì có nghĩa mấy người muốn làm gì thì cứ thử.
Ngay lúc đó thì mẹ mình lại xuất hiện và dặn dò chủ quán.
Phải nhịn thôi, nhưng nhất quyết không trả hết kèo nhậu này.
Và rồi, một làn bia dội thẳng vào mặt mình. Đó là cái cảm giác đau và nhục nhất từ nhỏ đến lớn đối với mình. Một thằng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khuất phục những điều ác mà hôm nay phải lặng im nén tất cả và lau mặt.
kìm nén! kìm nén hết cỡ chứ không con dao sẽ cắm thẳng vào bụng thằng kia rồi..


Chủ quán thấy có biến nên ra can thiệp và đồng ý nhận 1 nửa tiền thanh toán từ mình. Mình và thằng em đi về. Vẫn đi bộ, trời trưa nắng..hai anh em đi cùng và mình khóc. Nhục nhã và tủi thân đến tận cùng, chỉ muốn quay lại và giết sạch tụi rơm rác này. Nhưng rồi lí trí mình vẫn chiến thắng được. Ngồi bệt xuống chiếc cầu mà hồi tối anh em ngồi. hút thuốc và khóc.=((
Khoác vai mình và nói: Anh em mình quay lại đi!:confident:
Thằng em cũng tức đến tím mặt. Nhưng mình nói thôi, bỏ đi. Nhà anh nghèo, anh không muốn làm khổ gia đình anh nữa.
Trong sự cay đắng ấy, bao nhiêu hồi ức đắng cay từ tuổi thơ ập về..=((

Không phải bỗng nhiên mà mình từ một học sinh giỏi nhất nhì trường lại trở thành 1 tay chơi như thế. Nhà mình là gia đình nghèo trong xóm chợ.
Ba mình thì yếu, tuổi thơ mình đã phải chứng kiến những trò tiêu khiển mất dạy của lũ vô học chọc phá cha mình. Cha mình thông minh nhưng sức yếu nên chỉ làm ruộng, bị ức chế nên thỉnh thoảng kìm nén không được thì có những hành động tự làm đau bản thân mình. Nhìn cảnh cha mình lấy gậy đập vào đầu mà bọn chó nó cứ nhe răng cười sặc sụa. Rồi có lần cha mình bị thằng chó trong xóm bóp dái đau quá và cha mình đã nhỏ nó 1 bãi nước bọt vào mặt, nó đã ném cha mình vào bụi dứa ngô. Những kí ức đó, những khinh dễ vô lý dành cho 1 gia đình nghèo dù trong sạch, Nó là ngàn chiếc kim đâm vào lòng mình và biến mình thành một tên máu lạnh.=((

Lên cấp ba, cũng là khi cơ thể bắt đầu lớn và mình trở thành một đứa khá gan lì. Ít khi đánh nhau, chỉ khi mình bị xúc phạm đến danh dự của mình hay gia đình thì mình mới ra đòn lạnh lùng. Bình thường thì mình cũng như bao học sinh khác, hiền và vui tính. Nhưng cái vô thức trong con người mình nó được tích lũy và lớn hơn cả cái thông minh mà từ nhỏ đến lớn gia đình và biết bao người thán phục.

Rồi mình bắt đầu chơi, tuy cũng chẳng phải là sa đọa nhưng có rượu chè, thuốc lá và bài bạc. Tính mình rất thương bạn và chơi thế nên cũng có khá nhiều bạn bè và quen biết khá nhiều khi còn học cấp 3. Nhưng sau này mới biết, bạn ở thời cấp 3 chơi với mình đa số là cậy tiếng để đỡ bị đánh.
ĐM đời! :cold:
Điểm thi thiếu 0,5 điểm nữa là vào được trường Giao thông vận tải. Chó chết! lại trượt! liên tiếp nhục nhã như vậy, mình đã quyết định sẽ rời xa quê hương và đi thật xa...
Đi đâu? Đi Sài Gòn. Vì dù sao trong này vẫn có mấy thằng bạn học cấp 3 khá thân...=((

(đợi tao tí khi nào bê tao úp tiếp!)
Chap 2: PHIÊU BỒNG NHÂN THẾ
https://xamvn.icu/r/ao-mong-tran-gian-sai-gon-ky-su-full-hd.566683/#post-13405152
Chap 3: HỒI ỨC NHỮNG NGÀY TRỘM YÊU
https://xamvn.icu/r/ao-mong-tran-gian-sai-gon-ky-su-full-hd.566683/#post-13408447
Phần 2:
https://xamvn.icu/r/ao-mong-tran-gian-sai-gon-ky-su-full-hd.566683/#post-13419237
 
Sửa lần cuối:
Chap 5: Biên Hòa - Mảnh đất không thể quên.
***************************************

Thời gian thấm thoắt trôi, mùa thi cũng đã đến. Tôi nộp hồ sơ thi vào một trường CĐ chuyên ngành công nghệ thông tin ở SG.
Biết tự lượng sức mình nên kết quả nằm chắc chắn đậu, tôi thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị tâm lý cho một cuộc sống mới – cuộc sống sinh viên.
Biết rằng mình sẽ đậu nên tôi chờ ngày công bố và nhập học. Thời gian từ lúc thi xong cho đến khi nhập học hơn một tháng, tôi xách ba lô lên và đi xuống Đồng Nai. Trước là để gặp anh ruột và anh em bạn bè đồng hương, sau là để xin một việc gì đó làm đỡ chờ kết quả và ngày nhập học.

Đứng trước công viên Tam Hiệp nhìn dòng người qua lại, Đồng Nai có cái nét khá giống với các tỉnh Tây Nguyên ở địa hình và thời tiết. Tôi đâu có lường được nơi này là nơi một lần nữa làm chai sạn trái tim mình.
Sau ngày đầu tiên gặp gỡ chuyện trò, ngày sau tôi đi xin việc. Cái khu công nghiệp Biên Hòa II tưởng chừng như có hang trăm vị trí công nhân cho mình làm mà sao lại khó xin đến như thế?
Chỗ thì nộp hồ sơ vào và hẹn sẽ gọi phỏng vấn sau, chờ hoài không thấy mãi sau này mới gọi, chỗ thì yêu cầu công việc áp lực cao mà lương thì bèo như chưa bao giờ bèo như thế.
Loanh quanh vài ngày mà vẫn chưa tìm được việc làm, trên đường về thì thấy một trung tâm giới thiệu việc làm xinh xinh hiện ra trước mắt.
Nghĩ bụng nơi này sẽ là cầu nối đưa mình đến nơi thật sự cần lao động, tôi bước vào.
Đón tiếp tôi là hai cô nhân viên khá trẻ, ăn mặc khá là ra vẻ tri thức với cặp mắt kiếng và áo sơ mi trắng.
_Chào anh! Em có thể giúp gì được cho anh? :love:
_Chào chị! Em đến để xin việc làm.:oops:
_oh, vậy anh đến đúng chỗ rồi. Mời anh ngồi.
Sau khi hỏi về nhu cầu công việc, cô nhân viên nói ra tên một công việc bốc xếp hàng nhẹ và mức lương cũng khá, tôi đồng ý.
_Dạ rồi! bây giờ em viết giấy giới thiệu cho anh, anh mang tờ giấy của trung tâm em đến nơi thì đảm bảo họ sẽ nhận anh.
_Chị chắc chứ?
_Dạ chắc chắn!
_Anh cho em xin phí giới thiệu là 50 ngàn ạ.:smile:

Cầm tờ giấy giới thiệu việc làm trên tay, tôi lên đường tới địa chỉ cần tuyển.
Quái lạ, Biên hòa mà sao cái địa chỉ lần khó ra thế này? Sau khi đi xe ôm đến khu vực tuyển, để tiết kiệm tiền nên tôi đi bộ. Mà đi hết hẻm này đến hẻm kia, hỏi hết người này đến người kia cũng không ai biết. Cuối cùng gọi điện trực tiếp cho cty tuyển dụng thì họ bảo nơi này đã nhận đủ người. Cái cmn trung tâm làm ăn như ccc.
Tôi lại thất thểu đón xe ôm về lại trung tâm.
_Chị ơi! Sao chị cho em một nơi mà không còn tuyển nữa?
_Dạ! anh cho em xem giấy giới thiệu.
_Dạ anh ơi! Chắc vừa mới hết sáng nay đó anh ạ. Anh thông cảm, để em giới thiệu cho anh chỗ khác nha.
_ừ! Chị giới thiệu chắc chắn giùm em cái. Em đi xin việc mệt lắm rồi.
Sau cuộc điện thoại của cô nhân viên và công ty, nở một nụ cười tươi ra phần chắc chắn.
Cô nhân viên lại hí hoáy viết giấy giới thiệu khác đưa cho tôi kèm theo lời động viên.
_Anh yên tâm tới đây đi, họ đang còn tuyển nhiều đó.
Đành phải tiếp tục hi vọng mới thôi, công ty này nằm trong kcn Biên Hòa II nên tôi quyết định đi bộ cho đỡ tốn tiền. Khoảng cách không xa nhưng không phải là gần, vừa đói vừa mệt làm những bước chân trở nên nặng trĩu.
Đến nơi thì ở ngoài cổng cũng có vài người chờ nộp hồ sơ như tôi. Hỏi qua bảo vệ thì được nghe nói rằng, cứ nộp hồ sơ vào đây đi, chừng nào cần cty sẽ gọi điện phỏng vấn.

Tôi cảm ơn và chào bảo vệ nghe chua xót trong miệng rồi lại thất thểu đi về.
Cái con mẹ nhà nó chứ trung tâm éo gì mà làm ăn như ccc! Tưởng trung tâm có gì hơn chứ thế này thì tao cũng tự đi được chứ làm éo gì tụi mày giới thiệu mà thu tiền.
Về đến trung tâm, tôi nén sự bực tức và nói chuyện một cách đàng hoàng nhất có thể.
_Chị làm ăn kiểu gì vậy? Em tưởng chị giới thiệu trực tiếp vào nơi tuyển dụng chứ giới thiệu vào nộp hồ sơ mà chờ thì em cũng tự đi được cần gì đến chị?:doubt:
_Dạ anh ơi! Bên em chỉ có trách nhiệm cung cấp thông tin nhà tuyển dụng thôi ạ. Nếu anh không thích chỗ này thì đổi chỗ khác cho anh.
_Đổi chỗ khác? Chỗ khác rồi cũng nộp đơn và chờ dài cổ thế này à?
_Dạ cái này là tùy vào mỗi công việc của người tuyển dụng anh ạ.
_Thôi! Tôi không đi nữa, các chị có thể hoàn cho tôi một ít phí không?
_Dạ không được! cái này là do anh không chịu chờ!;)
Thôi cmn rồi biết làm sao mà đòi được. Trước khi ra khỏi cửa không quên nói thẳng vào mặt hai mống nhân viên.
_Nếu như số tiền này tôi cho một người khổ thì tôi sẽ vui. Còn đằng này cho cái loại ăn xin như hai người thì là một bài học quý giá đấy.
Tôi bỏ đi bỏ mặc hai cái mặt nghệt ra như bò đội nón.

Về đến phòng nhắn tin nói chuyện với Tr thì nhận thêm 1 tin đó là Tr vừa mới bị mất tiền hàng của gia đình. Nghe tiếng khóc trong điện thoại mà tôi cũng nẫu hết cả ruột gan.
Nhà Tr có xưởng sản xuất hàng nhỏ để cung cấp cho một số cửa hàng trong thành phố, nhiệm vụ của Tr khi không đi học là đi lấy mẫu hay thu tiền hàng. Hôm nay thu chi long ngóng thế nào mà mất mất 1 triệu rưỡi. Em giờ cũng rối chưa biết làm sao, 1 triệu rưỡi hồi đó cũng lớn chứ không nhỏ như bây giờ.
_Thôi em đừng khóc nữa, vài hôm nữa anh gửi cho em 1 triệu.:oops:
_Anh có hả? Anh lấy đâu ra?
_Anh có mà, em cứ yên tâm, dưới này anh sống ổn.:smile:
_Dạ em cảm ơn anh nhiều nhiều.
Lời cảm ơn của Tr có âm điệu như trút đi được một gánh nặng khiến tôi cũng đỡ lo cho em phần nào. Một triệu sắp tới là tiền mà mẹ tôi viện trợ cho một tháng sinh hoạt để chờ kết quả thi. Quả thật mấy hôm nay tôi cũng phải mượn tiền anh trai để đi xin việc chứ cũng đâu dư giả gì.
Sáng hôm sau, khi nhận thấy thái độ không hài lòng về chuyện xin việc của tôi của anh trai. Tôi không ăn sáng và tiếp tục lên đường đi tìm việc, trong túi cũng không còn một đồng lẻ nào.

Tôi cứ đi hỏi những nơi đăng tuyển dụng cho đến đôi chân mệt nhoài, tôi ngồi xuống nghỉ dưới bóng cây bằng lăng. Đói và mệt chẳng cao cấu bằng sự thèm thuốc lá, sự mệt mỏi và buồn bã nó càng khiến cho tôi muốn hút một điếu cho vơi nhẹ đi rồi thêm động lực mà đi tiếp.
Nhưng kiếm đâu ra đây? Trong khi lúc này trong khu cn toàn là người xa lạ..
Một nửa điếu thuốc xuất hiện trước mặt mà sao trông nó lấp lánh như là ánh vàng đối với một người thèm thuốc vậy. Chẳng màng đến điều gì, tôi nhặt lên và châm lửa, khói thuốc nồng nàn làm khóe mắt tôi cay cay. Tôi tự khắc vào lòng cái quãng thời gian khổ cực này, mãi mãi sẽ không bao giờ quên.:bad_smelly:

Tiếp tục đi hỏi xin việc thì lần này hỏi đến 1 nhà nghỉ đăng bảng cần tuyển nhân viên tạp vụ, tôi hỏi bác bảo vệ và được chỉ ra ngôi nhà phía sau.

Căn nhà hai lầu được xây dựng trên mảnh đất rộng theo kiến trúc biệt thự làm tôi hơi rụt rè khi bấm chuông. Sau hồi chuông cửa, một người phụ nữa trạc ngoài 30 xuất hiện.
_Chị ơi cho em hỏi, chị có phải đang tuyển người làm không ạ?
_ừ đúng rồi em. Em xin cho ai à?
_Dạ em xin cho em, có được không ạ?
_Có chịu khó được không em?
_Dạ được chị ạ!
_Vậy mai em mang CMND tới nhà nghỉ .... gặp anh Thắng và bảo chị H nói phỏng vấn nha.
_Dạ em cảm ơn chị nhiều ạ!

Tôi chào tạm biệt chị và trong lòng trỗi lên niềm vui mới.
Sáng hôm sau, số tiền mẹ tôi gửi tôi đã chuyển cho Tr. Đến nhà nghỉ gặp anh quản lý tên Thắng quản lý. Đối diện với tôi là một người cao cao gầy gầy cười có vẻ vui tính.
_Dạ em chào anh! Chị H bảo em tới để phỏng vấn.
_Cười, Phỏng vấn gì. Đưa CMND đây rồi lên lầu 2 có một cô bé đang dọn phòng đó, hai đứa cùng dọn đi.

Lên tới lầu 2, trước mặt tôi là một cô gái cũng trạc tuổi đang hì hục cọ nền nhà.:confuse:
 
Chap 7: Tạp vụ nhà nghỉ và những chuyện cười chảy nước mắt.
***********************************************

_Chào chị, Em mới vào làm ạ!
Cô gái ngừng cọ nền nhà ngước nhìn tôi rồi cười.
_Ừ, mới vào làm à? Vào đây cùng dọn phòng đi. :d
Tôi bẽn lẽn bước vào phòng như cô dâu bước vào phòng tân hôn.
_Phòng này ga nệm mình đã dọn xong rồi, bạn vào chà tolet trong kia đi.

Lần đầu tiên trong đời mình làm tạp vụ và thử thách đầu tiên là chà tolet
Không sao, khó khăn sao nản được lòng quân tử. Mặc dù đã dồn hết dũng khi để cọ rửa nhưng đến cái phần trong bồn cầu tôi vẫn thấy ghê ghê. Tôi chỉ đưa bàn chà vào rồi dội nước để chà chứ không dùng tay găng chà như cô ấy.
Chắc biết đây là lần đầu tiên tôi làm việc này nên từ sau căn phòng này cô gái đã ưu tiên tôi cái phần thay ga nệm và chà nền nhà, còn cô thì chịu trách nhiệm vệ sinh tolet.
Không biết do nhan sắc của mình hay do mình thiện cảm mà lần đầu làm đã được ưu ái, cảm giác cũng khá là thích trong lòng.
Cô gái ấy tên Quyên, hơn tôi hai tuổi. Vì gần đồng trang lứa nên nói chuyện khá là hợp, vừa làm vừa trò chuyện đến chương trình quà tặng âm nhạc trên radio thì Q mở đt bật loa ngoài cho cả hai cùng nghe.

Cái nhiệm vụ thay ga gối nệm và quét chà nền nhà tưởng như đơn giản nhưng đi sâu vào thực tế thì cũng vô cùng phức tạp.
Nhà nghỉ là nơi nghỉ ngơi của nhiều lớp người, thế nên ý thức vệ sinh của mỗi lớp người thì khác nhau rõ rệt. Phòng thì ga, nệm, mền được gấp gọn gàng và phẳng phiu như chưa từng có người nhún lên. Hoặc là đôi tình nhân này nằm xuống nền nhà cho mát và kết hợp phản lực từ độ cứng của nền nhà, hoặc là đôi này thuộc hạng ý thức cao cấp nhất của tầng lớp cao cấp thì căn phòng mới như thế này.

Đang phân tích tình huống và nghĩ về sự đơn giản trong công việc vừa mở cửa phòng tiếp theo thì...
Một căn phòng rối tung như vừa trải qua một đêm đấu võ, gối thì hai chiếc hai nơi văng xuống đất. Ga thì nhàu nát và loang lỗ vết máu cả hai chiếc khăn cũng loang màu đỏ tươi, nền nhà thì nham nhở tàn thuốc lá. vỏ lon bia, vỏ bánh, vỏ thuốc, ba con sâu..v..v :eek:
Cho đến giờ sau khi tham gia Voz một thời gian, ngẫm lại và phân tích thì có khả năng rất cao đích thị là phòng của một vozer F.A lâu ngày nào đó lần đầu tiên được gấu cho dắt vào nhà nghỉ.
ai đọc đến đây mà biết lỗi thì comfim cho mọi người biết độ xác thực nhé. Và thêm chút góp ý đó là vào nhà nghỉ hay ks thì đừng dùng khăn của nhà nghỉ mà lau mặt nhá
Có phòng thì không thấy bề bộn, nhìn khá là ngăn nắp nhưng tới nệm thì ướt sũng một vạt , có phòng thì.... thôi, nói đến đây thôi chứ lỡ bác nào đang vừa ăn vừa đọc đến đoạn này chắc gạch em không thương tiếc:doubt:

Hai người hì hục cho đến gần 10h trưa thì xong toàn bộ phòng từ lầu 1 đến lầu 7. Quyên về đi chợ để nấu cơm cho toàn nhân viên nhà nghỉ còn tôi thì xuống sảnh nói chuyện với anh quản lý và để xem có việc gì làm nữa không.
_Thế nào chú? Làm nổi không?:smile:
_Dạ được chứ anh. Dạ anh ơi giờ làm gì tiếp theo ạ?
_Giờ hả? Ngồi rung đùi thôi, chừng nào có khách thì dẫn lên phòng, khách trả phòng thì tiếp tục dọn.
_Dạ em hiểu rồi.:giggle:
_Chú tên gì? Quê ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?
_Dạ em tên H, quê ở X, 19 tuổi ạ.
_uh, vào nam lâu chưa?
_dạ cũng mới thôi anh.
_cố gắng đi nha.
_Dạ!
Sau khi được nhận vào làm thì tôi về phòng lấy đồ đạc mang đến nhà nghỉ, vì quy định ở đây là bao ăn ở cho tiện với công việc.
buổi chiều cũng khá ít khách nên công việc diễn ra khá nhàn. Buổi tối đông hơn, có khi vào nườm nượp không kịp xoay, quả là buổi "xả" stress sau một ngày làm việc có khác, người nào người nấy hừng hực tiến lên phòng.

Sau một thời gian làm việc dù là chưa đến 1 ngày tôi vẫn quả quyết đưa ra thuyết giống nhau giữa điền cao su và nhà nghỉ một cách quả quyết và chính xác nhất như sau.
Về đồn cao su thời pháp thuộc là một nơi bóc lột sức lao động tàn khốc vô cùng đến nỗi có câu: "cao su đi dễ khó về, khi đi trai tráng, khi về bủng beo"
đấy! đấy là sự tương đồng rõ rệt nhất. Lúc vào nhà nghỉ thì dáng đi, nét mặt của các bác lúc vào nó toát lên một phong thái vô cùng phấn chấn, nét hào hứng giống như nét của những học sinh giỏi lên nhận giấy khen, nét hồi hộp như những người cá độ đá banh theo dõi trận cầu nảy lửa, nét hùng dũng ngạo nghễ như Tào Tháo khi bước vào cung điện........
Ấy vậy mà,............. khi đi ra..........người thì vừa đi vừa vịn thành cầu thang như sợ đôi chân không đủ sức đỡ cơ thể, người thì tái xanh mặt mày như kiểu trâu bị mất, người thì vừa bước vừa thể hiện nét bất mãn bực dọc trên khuôn mặt giống chủ đầu tư không hài lòng về tiến độ thi công, hi hữu lắm mới bắt gặp một gương mặt khoan khoái bước ra.
Những cảnh vô cùng biểu cảm diễn ra trước sảnh nhà nghỉ như nét cọ sâu sắc nhất về cuộc sống của xã hội đương đại.8-)

Công việc của tôi bắt đầu từ lúc 6h30 sáng và kết thúc vào lúc 10h30 đêm. Tuy thời gian dài nhưng công việc cũng khá là nhẹ nhàng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thỉnh thoảng lại diễn ra một vài tình huống cười chảy nước mắt.
Có một lần một cặp tình nhân vào thuê phòng ở hai ngày, thủ tục xong xuôi thì đến công đoạn phát ba con sâu.
_Anh lấy mấy cái? tôi ôn tồn hỏi.:confuse:
Nét mặt của thanh niên đột nhiên thay đổi từ trạng thái hưng phấn sang thái độ trầm tư tập trung cao độ, giống hệt nét mặt của sĩ tử đang giải bài tích phân hay bài hình học không gian vô cùng hóc búa.
_10 cái.:ROFLMAO:
Thì ra là nãy giờ anh ta đang vận đạo hàm kết hợp sinh học để giải bài toán này.
_Có quá không anh? :d Tôi cười và nói.
_ok anh ơi! :d
_dạ, do số lượng vượt mức cho phép nên cho em xin tính tiền bao.
xong xuôi đôi uyên ương dắt nhau lên phòng . Mình nói thầm trong bụng chắc không hết thì hai anh chị thổi bong bóng cho đẹp đây. hây dà, cuộc sống thật muôn màu.

Có một đêm khá đông khách, tôi và một nhân viên tên Lâm đang tích cực dọn phòng khách vừa trả thì phòng bên kia có tiếng rên la kinh khủng.
á á a a á á a a aa á a á a a á aaa a a a a a á á a a a a a á a...
tôi nghĩ đến một cảnh tưởng tra tấn dã man nào đó đang diễn ra hoặc biết đâu lại là một vụ án nghiêm trọng nào đang xảy ra. Nói là làm tôi định chạy lại gõ cửa thì thằng Lâm kéo tay tôi lại.
_Mày định làm gì đấy?
_Tao lại xem coi có gì mà người ta la kinh thế.
_Mày khùng à! Tụi nó sướng nên la thế đó :doubt:
tôi vẫn đang xử lý thông tin để xác thực sự việc thì thằng Lâm nó đứng dậy hiên ngang, mặt thì thế này
Nó rên theo tiếng bên trong bà con ạ.
Bên trong á á a a a thì bên ngoài a a á á thôi chuồn xuống cho êm

Có một chi tiết này khá là hấp dẫn nè các bác.
Hôm ấy cuối buổi chiều, có một cô gái trạc gần 30 đến thuê phòng nghỉ một mình. Sau khi lấy phòng thì nhờ tôi mua giùm 1 card điện thoại nhờ lát mang lên phòng. Ok thôi, chuyện nhỏ như con thỏ.
ấy thế mà mấy đứa nhân viên cứ cười tủm tỉm.
Sao thế tụi mày?
_Mày sướng rồi nha.
_Gì đâu mà sướng?
_Nhỏ này thỉnh thoảng tới đây một lần, nó dùng chiêu nhờ mua đồ mang lên rồi quyến rũ ngay tại phòng đó. Mấy đứa trước từng bị quyến rũ rồi.

Các bác ạ! nghe đến đây là em bủn rủn hết chân tay. Không lẽ nào bị hấp diêm như thế. Mua xong card mà lòng phập phồng lo sợ theo mỗi bước chân tới phòng.
Tới phòng gọi cửa thì có tiếng vọng ở trong tolet:
_Ai đấy?
_Dạ em mang card tới cho chị đây.:confuse:
_Cửa không khóa anh vào đi.:p

Xoay tay cầm đẩy cửa bước vào, để card xuống bàn và nhẹ nhàng đi ra...

Đọc đến đoạn này bác nào nói em chém thì cứ tự nhiên, nhưng sự thật nó là thế. Nếu có bác nào từng làm nhà nghỉ và có trường hợp này thì xác nhận giùm em cái. Tính từ hôm nay nếu số lượng vozer chuyển nghề sang làm nhà nghỉ thì em cũng không chịu trách nhiệm đâu nha. Âu là do lập trường và bản lĩnh của mình phải không các bác? Sau này khi về thăm nhà nghỉ có một thằng em làm sau cũng bị dụ bởi 1 cô gái khác rồi trả giùm tiền phòng nữa. Thế nên nếu đang lưỡng lự chuyển nghề thì cứ tự tin lên nhé! :d
 
Chap 8: Tạm biệt Biên Hòa - Ly biệt cuộc tình.
************************************

Tôi tiếp tục với công việc của mình mỗi ngày, công việc không nặng nhưng thời gian dài khiến tôi thiếu ngủ trầm trọng. Sáng dậy từ 6h làm cho đến gần 11h đêm mới nghỉ, tắm rửa sửa soạn loay hoay cũng đã gần 12h đêm, đâu có phải nằm xuống là ngủ được.
Trước khi đi ngủ tôi luôn để vào tủ lạnh 1 chai nước cho mỗi sáng mai thức dậy, chai nước lạnh ngắt tôi dùng để thoát khỏi cơn uể oải buồn ngủ. :confuse:

Thế giới trong một tháng chỉ ở trong phạm vi nhà nghỉ, công việc có những hài hước nhưng cũng có những tự ti mặc cảm, những nỗi buồn và cảm xúc tủi thân cũng thường xuyên đến với một thanh niên trẻ.
Công việc dọn bãi chiến trường cho những cuộc hoan lạc của các đôi tình nhân ít nhiều cũng khiến một thanh niên mới lớn cõ những mặc cảm trong lòng.:canny:
Những lần mang xô đồ dụng cụ vệ sinh lên thang máy cùng lượt với các khách thuê trẻ là những lần tôi ngại nhất. Đây chẳng phải là sĩ diện hão mà là cái mặc cảm bởi ánh nhìn của những cô gái trẻ. Đối lập với trang phục dản dị, đôi găng tay và xô đồ nghề vệ sinh lỉnh kỉnh là những chiếc đầm diêm dúa hay những thân hình gợi cảm, nước xoa xức thơm phức và những ánh nhìn ghẻ lạnh. Tôi tự động viên mình, lao động là vinh quang, chẳng có gì phải ngại cả. Thế nhưng mỗi ngày thì sự cọ xát tâm hồn mỗi tăng và vì thế tôi cảm thấy mình ngày càng chững chạc hơn.

Các cặp tình nhân thì nhiều thể loại, cặp đồng trẻ trang lứa có, cặp tuổi già có, cặp gay có, cặp less có, và những cặp chênh lệch tuổi tác cũng có. Ai đến đây cũng chỉ hướng tới căn phòng và ra về trong vội vã.
Duy nhất một lần tôi trò chuyện khá lâu với 1 vị khách bằng tuổi. Cô gái này tên Q, thuê phòng và đang chờ bạn tới. Nằm một mình trên phòng chán quá nên Q xuống sảnh chơi cho vui.
Vì là khách quen nên lúc Q còn ở trên phòng thì tôi được nghe về Q từ một nhân viên.
Q là người của một đại gia nào đó đang làm việc ở ĐN, thỉnh thoảng gặp nhau..
Tiền học, tiền ăn, sinh hoạt hàng tháng Q đều được chu cấp cả.
_Chào anh! Em ngồi dưới này chơi một lát được không?:love:
_Dạ được chị ạ, không vấn đề gì, có người nói chuyện cũng vui mà.
Tôi cười rồi mời Q ngồi.
Hỏi tên và hỏi tuổi nhau thì mới biết Q bằng tuổi.
Ngồi đối diện tôi càng thấy Q đẹp, nét đẹp dịu dàng và toàn diện chứ không phải nét xinh chu mỏ mắt diều hâu như mấy cô hay tự nhận mình là hót gơ như mây giờ.
Đôi mắt long lanh hiền hậu vương những nét buồn, nước da trắng ngần, nụ cười duyên dáng và cách nói chuyện lễ phép nhẹ nhàng khiến cho tôi có một chút buồn trong tâm trí.
Buồn vì sự đồng cảm của hai tâm hồn cũng khổ như nhau, chỉ là khác nhau ở hình thức khổ mà thôi. Cuộc sống quả là muôn màu nhưng những gam màu tối, nhạt buồn lại luôn nhuốm ở những con người nghèo khổ.
Nhưng tôi cũng chỉ lái cuộc trò chuyện theo hướng của hai cách nhìn nhận cuộc sống của hai thanh niên mới bước vào đời.
Hôm ấy tôi không xin số đt của Q nên đó là lần đầu và cũng là lần duy nhất mà tôi gặp cô gái xinh đẹp và hiền hậu ấy.

Thời gian lặng lẽ trôi, thấm thoắt đã gần đến ngày tôi nhập học.
Tôi nhớ như in cái ngày hôm đó, 29/8, tôi đang hì hục dọn phòng thì có một số máy lạ cứ nhá máy liên tục. Bực mình tôi để yên cho nó nhá chán thì thôi. Một lát sau có tin nhắn:
_Có rảnh không?
_không.
_Sai gọi không bắt máy?
_Nhá chứ gọi đâu mà gọi.
_Biết tôi là ai không?
_Là ai cũng chả quan trọng, tôi đang bận.:doubt:

Tôi chẳng buồn quan tâm đến Đó là vì tôi ghét nhất là cái trò nhá máy. Cặm cụi với công việc cho đến 9h tối thì có tin nhắn của Tr.
_Anh đang làm gì?
_Anh đang ngồi chơi thôi em.
(Tôi không nói cho Tr biết công việc mà tôi đang làm)
_Anh nè!
_Sao em? Có chuyện gì à?
_Em xinh lỗi anh.
_Xin lỗi chuyên gì?
_Em không quên P được……bạn bè em cũng khuyên em quen P chứ đừng quen a…..

Đây không phải lần đầu tiên Tr nói với tôi điều này rồi sau đó lại xin lỗi để hai đứa làm lành. Nhưng lần này tin nhắn làm trái tim tôi quặn thắt, trong cái hoàn cảnh này mà em lại mang tôi ra để đo đếm với thằng người yêu cũ của em ư? Em có biết mỗi ngày cố gắng của tôi là mỗi nỗi nhớ, mỗi hi vọng cho đến ngày gặp em không?
Em có biết tôi đã nén bao tủi nhục mặc cảm để một mình chiến đấu với nhũng cảm xúc tồi tệ mà không cho em biết chỉ sợ em lo lắng không?
_Vậy ý em là muốn gì?
……….
Không thấy em trả lời, tôi dường như hiểu ra được điều gì đang xảy ra với tình yêu của mình.
_Vậy mình chia tay phải không em?
……………..
Không có lời nào đủ để diễn tả được cái cảm xúc của tôi lúc đó, cay đắng và tồi tệ. Tr là người sưởi ấm vỗ về tôi sau bao tổn thương ở quê nhà, giờ đây lại là người lấy mất đi cái niềm tin về tình yêu, mất rồi …mất hết rồi…
Hết giờ làm tôi lấy mấy lon bia và một gói thuốc trong tủ lạnh rồi về phòng. Nói với anh quản lý rằng ngày mai tôi xin nghỉ để đi nhập học và đồng thời trả tiền bia và tiền thuốc sau.
Từng ngụm bia lúc ấy chẳng có vị gì ngoài vị mặn chát, tôi đã hi vọng, đã yêu thương, đã chân thành, đã cố gắng để rồi giờ đây khi sắp được gặp nhau thì em cho tôi cay đắng này.
Cay đắng hơn là em mang tôi ra so sánh với người yêu cũ..ừ thì anh chẳng có gì……

Trước khi đọc chap này, mời các bác mở bản nhạc này vừa nghe vừa đọc cho thêm phần cảm xúc ạ.

Ai có thuốc lá dùng thuốc lá, ai có cà phê dùng cà phê, không có thuốc lá cà phê thì dùng nước lọc cũng được, ngồi đọc chút tâm sự buồn.
 
Chap 9: Đời sinh viên.
****************

Sau ngày chia tay 1 ngày, tôi hành trang lên đường về lại SG để nhập học.
Chuyến xe 601 đón tôi cũng như đón bao nhiêu người khác, trên chuyến xe toàn người xa lạ không ai biết có một tâm hồn giường như đã chết ngày hôm qua.

Tôi đưa mắt nhìn qua cửa kính, khung cảnh lướt qua từng mái nhà công ty, siêu thị Big C rồi đến ngã ba Vũng Tàu, cảnh vật tự động được mắt thu lại và phản ánh tới suy nghĩ nhưng tôi chẳng bận tâm gì.:tire:
Trước mặt tôi là một SG xa lạ, xa lạ hoàn toàn..người tôi yêu thương, người tôi gần gũi nhất đã không còn dành cho tôi những ấm áp nữa.
Bạn bè thì mỗi người mỗi việc, thỉnh thoảng có gọi nhau vài chén rượu chén chè, nhưng sự quan tâm ấy đâu có đủ để một kẻ cô đơn cảm thấy ấm áp.
Sau thủ tục nhập học, tôi trở về với căn phòng mà trước đây tôi ở, hiện thì còn vài người bạn đang ở nhưng sắp tới thì chính thức tôi sẽ ở một mình vì tụi nó cũng về quê.

Hôm nay tôi là sinh viên! Sinh viên thật đó, sinh viên bằng da bằng thịt, bằng suy nghĩ, góc nhìn, hoài bão và ước mơ. Là sinh viên muốn tiến đến một hoài bão mà đã luôn ấp ủ trong lòng. Thế nhưng tôi cũng không thế biết những tháng ngày tiếp theo nó sẽ ra sao, chỉ biết dặn lòng mình sẽ chăm học.
Hoàng hôn xuống, từng tia nắng yếu ớt bắt đầu lụi dần sau những ngôi nhà cao tầng, ánh đèn phố bắt đầu bật lên là khi cái nỗi cô đơn nó quặn thắt tôi lại.
Tôi không hề muốn nếm cái cảm giác này một chút nào, nó chẳng khác gì bắt một kẻ thất tình nghe nhạc chia ly, khác gì trẻ mồ côi không dám nhận ba mẹ dù biết rõ bố mẹ là ai, khác gì một gã lãng du bị mất tình tri kỉ. Tôi nhớ em! Nhớ những tháng ngày đắm say hạnh phúc..nhớ những ngày mưa tôi vẫn chờ em đi bán bánh trung thu về, nhớ những lần đi ăn bánh bèo mà bị mưa xối xả, nhớ những ngày hai đứa che dù ra ngoài bãi cỏ lau vui đùa…tất cả giờ đây phải chôn thành kỷ niệm, kỷ niệm về một mối tình đầu tiên và có lẽ là duy nhất nơi xa hoa thị thành.
Lúc này tôi thường hát bài Đâu Chỉ Có Mình em để an ủi mình..nó quá đồng cảm khiến cho tôi tưởng chừng như nhạc sĩ viết cho mình tôi và nàng vậy.

"....Nếu như là trò đùa thì anh đây sẽ đau chỉ một lần thôi
Vẫn yêu người một đời, cớ sao em nỡ dối lòng anh
Nhìn dòng đời xô đẩy, cuốn em đi xa khuất chân trời
Còn mình ta…Đứng nhìn cuộc tình lẻ loi
Nếu như chẳng còn gì, thì ngày xưa chớ nên gieo cho tình yêu,
Để yêu người rồi đành, nỡ chia tay tan nát đời ta
Thà một lần để biết, có giối gian để thấy lòng người….
Vậy thì em muốn quên, thì anh chẳng còn là chi.

Thà là chia tay anh đau trong niềm hạnh phúc
Còn hơn anh thấy em đi bên ai mà nhớ ai..
Có nỗi đau nào bằng tình yêu của anh trao em như kẻ trộm tình
Hãy tập cho con tim ta thôi cô đơn khi hình bóng người xa
Ngoài trời mưa rơi nghe con tim mình nhức nhối
Vì tình yêu dối gian, đôi tim yêu đành thế sao
Anh vẫn tin một ngày rồi anh sẽ quên đi bao đau thương trong đời
Rồi ngày mai đây anh tin nhân gian đâu chỉ có mình em!
Hỡi….Người…Yêu ơi!..."😢
https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/dau-chi-co-minh-em-trinh-tuan-vy.osO44qncgI.html

Nỗi cô đơn khiến tôi tìm đến rượu, không uống như một kẻ bê tha, tôi không nhờ rượu và thuốc lá vỗ về thì có lẽ tôi không mạnh mẽ để đương đầu với song gió đắng cay cho đến tận bây giờ.
Sáng đi học, chiều học bài, tối lại uống. Không nhiều nhưng đủ nhạt nhòa, đủ an thần cho tôi đi vào giấc ngủ.
Khá lâu sau đó, tôi cũng bắt đầu cân bằng được cuộc sống không em. Những nụ cười và sự lạc quan bắt đầu quay về lại, chỉ khác một điều là tôi lúc này không còn tôi như ngày hôm trước nữa, không còn là một thằng con trai đậm chất phong trần, sẵn sàng giúp đỡ những người xa lạ, sẵn sàng sẻ chia, sẵn sàng cười…tôi nay trở nền trầm lặng và ngạng tàn hơn.:doubt:
Năm học đầu tiên trường tôi học quân sự, địa điểm học nằm gần sân bay Tân Sơn Nhất, đoạn đường Hồng Hà đi vào.

Sinh viên từng đám từng đám ngồi uống nước, còn tôi vẫn uống nhưng chỉ uống một mình. Uống rượu thì khát nước, nguyên ngày hôm đó mất tới 8k tiền cho nhà vệ sinh.
Quả là thành phố mà, đi ái cũng mất tiền.
Đang ngồi vị trí phía sau nghe ông thầy giảng về chính trị thì có người vỗ vai:

_Đi hút thuốc không?:p
Một sinh viên trông cứng tuổi hơn tôi rủ.
_ừ, buồn ngủ quá, đi chích vài bi đi.😕
Hai chúng tôi chuồn nhẹ ra quán nước, châm lửa và kéo những làn hư vô..
Tâm sự qua lại mới biết sinh viên này tên Hưng, hơn tôi hai tuổi, cũng từng qua những ngày lênh đênh và bây giờ muốn làm lại từ giảng đường.
_Mày biết nhậu không?
_ôi trời! mày hỏi đúng chí phèo rồi đấy.
_Nhậu được nhiều không? _ tôi hỏi ngược.:oops:
_không biết, chỉ khi nào say mới nghỉ.:love:
A! thằng tró này! Bố bắt đầu yêu mày rồi đấy!:LOL:

Tối hôm đó Hưng đến phòng tôi cùng một bịch mồi và chai rượu, làm thủ tục xong xuôi thì bắt đầu những li rượu được rót ra.
Chén chú chén anh, chén luận anh hùng, chén đàm thế sự, chén quan giai nhân, chén tự sự đời..sao mà hợp nhau đến thế, mỗi thằng một luận điểm, khi đồng khi đối nhưng cái sự hứng thú ấy nó kích thích sự tỉnh táo của đầu óc đến nỗi đi mua hai lần rượu mồi rồi mà vẫn còn tỉnh. Sự đồng điệu quân tử quý quân tử, hai cái ngang tàn chính kiến gặp nhau đã nảy sinh hứng thú luận lý không ngừng. Từ 8h tối cho đến 5h sáng, hai cái đầu trẻ không biết đã nói biết bao nhiêu là chuyện từ thiên văn địa lý đến lịch sử văn hóa tiếp đến mỹ nhân gái gú mà vẫn không chán.

Nhưng rồi không say cũng mệt, hai thằng ngang đô ngang sức đưa ra ý kiến là nên ngủ rồi có gì mai tính tiếp.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hưng nó phán 1 câu khá là xanh rờn.
_phòng của mày chai rượu nhiều hơn sách!
_Ừ, tao mới tới ở mà.
_Mai tao đưa tới cho mày ít quyển, trong số đó có cuốn ít ai hiểu được.
_Sách gì mà ghê vậy mày?
_Phân tâm học!:boss:
 
Chap 9: Đời sinh viên.
****************

Sau ngày chia tay 1 ngày, tôi hành trang lên đường về lại SG để nhập học.
Chuyến xe 601 đón tôi cũng như đón bao nhiêu người khác, trên chuyến xe toàn người xa lạ không ai biết có một tâm hồn giường như đã chết ngày hôm qua.

Tôi đưa mắt nhìn qua cửa kính, khung cảnh lướt qua từng mái nhà công ty, siêu thị Big C rồi đến ngã ba Vũng Tàu, cảnh vật tự động được mắt thu lại và phản ánh tới suy nghĩ nhưng tôi chẳng bận tâm gì.:tire:
Trước mặt tôi là một SG xa lạ, xa lạ hoàn toàn..người tôi yêu thương, người tôi gần gũi nhất đã không còn dành cho tôi những ấm áp nữa.
Bạn bè thì mỗi người mỗi việc, thỉnh thoảng có gọi nhau vài chén rượu chén chè, nhưng sự quan tâm ấy đâu có đủ để một kẻ cô đơn cảm thấy ấm áp.
Sau thủ tục nhập học, tôi trở về với căn phòng mà trước đây tôi ở, hiện thì còn vài người bạn đang ở nhưng sắp tới thì chính thức tôi sẽ ở một mình vì tụi nó cũng về quê.

Hôm nay tôi là sinh viên! Sinh viên thật đó, sinh viên bằng da bằng thịt, bằng suy nghĩ, góc nhìn, hoài bão và ước mơ. Là sinh viên muốn tiến đến một hoài bão mà đã luôn ấp ủ trong lòng. Thế nhưng tôi cũng không thế biết những tháng ngày tiếp theo nó sẽ ra sao, chỉ biết dặn lòng mình sẽ chăm học.
Hoàng hôn xuống, từng tia nắng yếu ớt bắt đầu lụi dần sau những ngôi nhà cao tầng, ánh đèn phố bắt đầu bật lên là khi cái nỗi cô đơn nó quặn thắt tôi lại.
Tôi không hề muốn nếm cái cảm giác này một chút nào, nó chẳng khác gì bắt một kẻ thất tình nghe nhạc chia ly, khác gì trẻ mồ côi không dám nhận ba mẹ dù biết rõ bố mẹ là ai, khác gì một gã lãng du bị mất tình tri kỉ. Tôi nhớ em! Nhớ những tháng ngày đắm say hạnh phúc..nhớ những ngày mưa tôi vẫn chờ em đi bán bánh trung thu về, nhớ những lần đi ăn bánh bèo mà bị mưa xối xả, nhớ những ngày hai đứa che dù ra ngoài bãi cỏ lau vui đùa…tất cả giờ đây phải chôn thành kỷ niệm, kỷ niệm về một mối tình đầu tiên và có lẽ là duy nhất nơi xa hoa thị thành.
Lúc này tôi thường hát bài Đâu Chỉ Có Mình em để an ủi mình..nó quá đồng cảm khiến cho tôi tưởng chừng như nhạc sĩ viết cho mình tôi và nàng vậy.

"....Nếu như là trò đùa thì anh đây sẽ đau chỉ một lần thôi
Vẫn yêu người một đời, cớ sao em nỡ dối lòng anh
Nhìn dòng đời xô đẩy, cuốn em đi xa khuất chân trời
Còn mình ta…Đứng nhìn cuộc tình lẻ loi
Nếu như chẳng còn gì, thì ngày xưa chớ nên gieo cho tình yêu,
Để yêu người rồi đành, nỡ chia tay tan nát đời ta
Thà một lần để biết, có giối gian để thấy lòng người….
Vậy thì em muốn quên, thì anh chẳng còn là chi.

Thà là chia tay anh đau trong niềm hạnh phúc
Còn hơn anh thấy em đi bên ai mà nhớ ai..
Có nỗi đau nào bằng tình yêu của anh trao em như kẻ trộm tình
Hãy tập cho con tim ta thôi cô đơn khi hình bóng người xa
Ngoài trời mưa rơi nghe con tim mình nhức nhối
Vì tình yêu dối gian, đôi tim yêu đành thế sao
Anh vẫn tin một ngày rồi anh sẽ quên đi bao đau thương trong đời
Rồi ngày mai đây anh tin nhân gian đâu chỉ có mình em!
Hỡi….Người…Yêu ơi!..."😢
https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/dau-chi-co-minh-em-trinh-tuan-vy.osO44qncgI.html

Nỗi cô đơn khiến tôi tìm đến rượu, không uống như một kẻ bê tha, tôi không nhờ rượu và thuốc lá vỗ về thì có lẽ tôi không mạnh mẽ để đương đầu với song gió đắng cay cho đến tận bây giờ.
Sáng đi học, chiều học bài, tối lại uống. Không nhiều nhưng đủ nhạt nhòa, đủ an thần cho tôi đi vào giấc ngủ.
Khá lâu sau đó, tôi cũng bắt đầu cân bằng được cuộc sống không em. Những nụ cười và sự lạc quan bắt đầu quay về lại, chỉ khác một điều là tôi lúc này không còn tôi như ngày hôm trước nữa, không còn là một thằng con trai đậm chất phong trần, sẵn sàng giúp đỡ những người xa lạ, sẵn sàng sẻ chia, sẵn sàng cười…tôi nay trở nền trầm lặng và ngạng tàn hơn.:doubt:
Năm học đầu tiên trường tôi học quân sự, địa điểm học nằm gần sân bay Tân Sơn Nhất, đoạn đường Hồng Hà đi vào.

Sinh viên từng đám từng đám ngồi uống nước, còn tôi vẫn uống nhưng chỉ uống một mình. Uống rượu thì khát nước, nguyên ngày hôm đó mất tới 8k tiền cho nhà vệ sinh.
Quả là thành phố mà, đi ái cũng mất tiền.
Đang ngồi vị trí phía sau nghe ông thầy giảng về chính trị thì có người vỗ vai:

_Đi hút thuốc không?:p
Một sinh viên trông cứng tuổi hơn tôi rủ.
_ừ, buồn ngủ quá, đi chích vài bi đi.😕
Hai chúng tôi chuồn nhẹ ra quán nước, châm lửa và kéo những làn hư vô..
Tâm sự qua lại mới biết sinh viên này tên Hưng, hơn tôi hai tuổi, cũng từng qua những ngày lênh đênh và bây giờ muốn làm lại từ giảng đường.
_Mày biết nhậu không?
_ôi trời! mày hỏi đúng chí phèo rồi đấy.
_Nhậu được nhiều không? _ tôi hỏi ngược.:oops:
_không biết, chỉ khi nào say mới nghỉ.:love:
A! thằng tró này! Bố bắt đầu yêu mày rồi đấy!:LOL:

Tối hôm đó Hưng đến phòng tôi cùng một bịch mồi và chai rượu, làm thủ tục xong xuôi thì bắt đầu những li rượu được rót ra.
Chén chú chén anh, chén luận anh hùng, chén đàm thế sự, chén quan giai nhân, chén tự sự đời..sao mà hợp nhau đến thế, mỗi thằng một luận điểm, khi đồng khi đối nhưng cái sự hứng thú ấy nó kích thích sự tỉnh táo của đầu óc đến nỗi đi mua hai lần rượu mồi rồi mà vẫn còn tỉnh. Sự đồng điệu quân tử quý quân tử, hai cái ngang tàn chính kiến gặp nhau đã nảy sinh hứng thú luận lý không ngừng. Từ 8h tối cho đến 5h sáng, hai cái đầu trẻ không biết đã nói biết bao nhiêu là chuyện từ thiên văn địa lý đến lịch sử văn hóa tiếp đến mỹ nhân gái gú mà vẫn không chán.

Nhưng rồi không say cũng mệt, hai thằng ngang đô ngang sức đưa ra ý kiến là nên ngủ rồi có gì mai tính tiếp.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hưng nó phán 1 câu khá là xanh rờn.
_phòng của mày chai rượu nhiều hơn sách!
_Ừ, tao mới tới ở mà.
_Mai tao đưa tới cho mày ít quyển, trong số đó có cuốn ít ai hiểu được.
_Sách gì mà ghê vậy mày?
_Phân tâm học!:boss:
ddmm viết tiếp đi
 
ddmm viết tiếp đi

M vào đây đọc đi, trên này ko edit link đc nữa nên post ít bạn đọc quá
 
Top