Ai gảy tàn thuốc vào chậu lan - VOZ

Bạn tôi kể, lúc mẹ cô ấy ly hôn có nói với cô ấy một câu: “Một đời quá dài”.

Cô ấy nói: Ba mẹ ly hôn, bởi vì ba gảy tàn thuốc lá vào chậu lan mẹ trồng.

Mẹ tôi là kiểu phụ nữ có xuống lầu đổ rác cũng phải ăn mặc chỉnh tề, lúc tôi 12 tuổi, mẹ và ba ly hôn, cũng bởi vì ba ném tàn thuốc vào chậu lan mẹ trồng, nhiều lần mẹ nói cũng vô ích.

Bạn bè khuyên nhủ, mẹ chỉ nói một câu: “Anh ấy rất tốt, chỉ là không hợp đi cùng nhau nữa”.

Bà ngoại tức giận mắng mẹ: “Mày cứ đọc nhiều sách vào rồi vẽ thêm chuyện”. Trong mắt bà ngoại: Con rể anh tuấn cao lớn, có thể kiếm nhiều tiền, hiếu thuận lo cho gia đình, ngược lại là con gái bản thân tùy hứng, không chịu nghĩ đến cảm nhận của con cái và cha mẹ.

Mẹ cũng rất khó giải thích cho bà rằng ba không thích tắm rửa, quần áo bít tất ném loạn, ăn cơm như hổ đói, không nhớ được sinh nhật của mẹ, không nhớ những ngày kỉ niệm, sao có thể xem như khuyết điểm đây, đàn ông đều như thế này sao?

Tôi nhớ rất kỹ lúc mẹ mang theo tôi rời nhà, từng chảy nước mắt nói với tôi: “Hy vọng con có thể hiểu cho mẹ, cả một đời quá dài”.

Lúc tôi 16 tuổi, ba dượng xuất hiện, vóc dáng ba không cao, tướng mạo bình thường, nhưng cả người sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng, cười lên rất ôn hòa, tôi đối với ba dượng không có cảm giác bài xích.

Ba dượng cũng hút thuốc, nhưng không bao giờ hút trước mắt mẹ, và chẳng bao giờ gảy tàn thuốc vào chậu lan mẹ trồng. Ba sẽ vì mẹ mà thay đổi những chậu hoa xinh đẹp, sẽ mua khăn trải bàn màu xanh nhạt hợp với bát đũa mới, sẽ vì mẹ mua một đôi giày da trắng sữa hợp với chiếc đầm đỏ của mẹ, sẽ thay mấy cái móc khóa đáng yêu cho tôi.

Ba dượng sẽ nắm tay mẹ đến bờ sông tản bộ, ngắm trời chiều và mặt trời mọc, đến những công viên đầm lầy để chụp hoa và chim, kể cho mẹ nghe tên của những loại cây cỏ và câu chuyện ẩn trong nó, mang về nhà những nhánh cây rơi, sau đó cắm trong bình cổ, bày trên bàn sách của tôi.

Mẹ thích tìm tòi sách dạy nấu ăn, mỗi lần mẹ long trọng làm món mới, ba dượng sẽ kéo tôi lại ngồi ngay ngắn, sẽ bắt chước những giám khảo và bắt đầu nhận xét về màu sắc và mùi thơm trong ánh mắt mong chờ của mẹ, đùa khiến mẹ cười khanh khách không ngừng.

Có một lần mẹ bệnh phải nằm viện, tôi đến chăm liền thấy trên đầu giường đặt một bó bách hợp, hoa quả cắt thành miếng nhỏ đặt trong bát sứ màu xanh nhạt.

Ba dượng ngồi bên giường, mẹ bảo ba đọc sách cho mẹ nghe. Bên cạnh giường bệnh có mấy dì nghiêng đầu hâm mộ xem cảnh này, bỗng nhiên mũi tôi chua chua, rốt cuộc cũng hiểu rõ câu nói kia: “Cả một đời quá dài”, cả một đời quá dài - nên không muốn tạm bợ.

Nếu người và người ở cùng nhau, chỉ vì cuộc sống, mà trong cuộc sống không có kỳ nghỉ, không có vui vẻ, không có cảm động, không có lãng mạn, vậy đó cũng coi như đối tác cuộc sống thôi. Tình nguyện yêu không lối về, cũng không muốn vui vẻ hời hợt trở thành tình cảm nhạt nhòa.

Chỉ là không hiểu sao sau khi xuất viện trở về, ba dượng lại có thói quen gảy tàn thuốc lá vào chậu lan mẹ trồng.

Ban đầu mẹ có nhắc ba dượng, ba dượng vui vẻ lắng nghe mẹ cằn nhằn, nhưng vẫn chứng nào tật ấy, lại tiếp tục gảy tàn thuốc lá vào chậu lan mẹ trồng. Mẹ buồn lắm, nhưng thầm nghĩ chắc ba dượng có nỗi khổ tâm riêng. Đúng một năm sau khi về chung sống, khác với việc mẹ chủ động ly hôn ba tôi, lần này ba dượng đệ đơn ly hôn, mẹ nói trong làn nước mắt: “Em sẽ ký. Nhưng anh nói đi, rốt cục là vì sao?”

Ba dượng không có trả lời, cứ thế xách va ly lên và đi. Mẹ không chịu gặp ai, cũng không chịu ăn uống, cả ngày nhốt mình trong phòng và khóc.

Hai ngày sau, có người chuyển cho mẹ một phong thư. Mẹ run run mở lá thư ra, hi vọng là của ba dượng. Nhưng không, té ra là thư của bà ngoại, mẹ đọc xong ôm mặt nức nở, lệ tràn ra kẽ tay ướt nhòa cả gối.
[IMG]

“Cẩm Vận,

Con kết hôn cùng Khải Uy 12 năm, chừng ấy năm mẹ chưa từng chê trách Uy nhi điều gì, cũng chưa từng ép buộc con làm điều gì con không thích. Suốt 12 năm chung sống, Khải Uymột đời lao lực, chưa từng phạm bất kỳ sai lầm nghiêm trọng, lại một lòng hiếu thuận lo cho gia đình hai bên.

Nhưng thế mà con kiên quyết đòi ly hôn, mặc kệ Đồng Đồng sống một gia đình không trọn vẹn. Mẹ hỏi lý do, thì con nói là do Uy nhi không chịu hiểu con, do anh ta 3 lần gẩy tàn thuốc lá vào cây lan con trồng. Lúc con kiên quyết ly hôn, con có nghĩ đến cảm xúc của nó, có nghĩ đến tâm trạng của Đồng Đồng khi ấy. Sự đồng điệu đối với con quan trọng vậy ư? Tự hỏi, 12 năm chung sống, con luôn bắt Khải Uy phải hiểu mình, song con đã khi nào chịu hiểu cho nó chưa?

Ngày Đồng Đồng mới sinh, con nói cuộc sống gia đình vất vả trăm bề, mẹ ra trông Đồng Đồng hộ hai đứa. Mẹ biết công ty Khải Uy có vấn đề, vậy mà chưa lần nào thấy nó mở miệng than vãn với con một câu, chưa một lần buông lời to tiếng. Cả ngày nó đi làm về mệt không kịp thở, ăn vội miếng cơm là lăn ra ngủ. Quần áo không kịp thay, bít tất không kịp cởi. Thế mà con vẫn suốt ngày chê nó ở bẩn, ít chịu tắm rửa, chê nó luộm thuộm, nhưng là vì đâu cơ chứ?

Cẩm Vận ạ. Trước thời điểm con quyết định ly hôn, mẹ nhớ có lần Khải Uy về nhà mặt mày phờ phạc, cả đêm đi đi lại lại ở ban công. Nhiều ngày như thế, bà già này tuy không gan không phổi nhưng cũng biết chắn chắc là nó gặp chuyện khó khăn rồi. Thế mà hỏi con xem là chuyện gì, con vẫn thờ ơ nói là không biết. Con chỉ biết tới chậu lan mình trồng vương tàn thuốc lá, đâu nhìn thấy bao nhiêu sợi bạc vương trên đầu Uy nhi. Khải Uy là người không tim không phổi, không có sự lãng mạn. Nhưng nó có sự tử tế và trách nhiệm để che nắng chắn mưa, lo cho con và Đồng Đồng một cuộc sống đủ đầy

Chuyện cũ đã qua, mỗi người có một sự lựa chọn hạnh phúc của riêng mình. Vận nhi của mẹ cũng đã lớn, mẹ không can thiệp vào các quyết định của con nữa. Nhưng mẹ nói cho con biết, sự đồng điệu của con một năm có giá tận 40 vạn. Phải rồi, Tô Thiên không phải là duyên định mệnh mà sau khi con quen nó, chính là Khải Uy đã thuê để chăm sóc con, nó sợ Đồng Đồng chịu khổ vì một người cha dượng không biết cách thương yêu.

Đừng hỏi vì sao mẹ biết, chỉ là con chưa bao giờ chịu lưu tâm mà thôi. Con nghĩ Tô Thiên yêu con ư? Con thấy chưa. 40 vạn này là tất cả những gì còn lại của Khải Uy. Công ty nó sắp phá sản rồi. Khi Khải Uy hết tiền là Tô Thiên tìm cách dứt áo ra đi ngay. Mẹ đoán rằng, Tô Thiên lại sẽ gảy tàn thuốc lá vào cây lan năm xưa, có phải không?”
---
Thế đấy các bạn ạ! Cái gì cũng có giá của nó. Hãy vì hai chữ “cảm thông” mà chấp nhận sự tương đối. Nếu thực sự yêu thương ai đó, hãy học cách trân trọng người ấy, dẫu cho cách thể hiện của họ không đúng như ta mong muốn.

Hạnh phúc ở tại lòng ta mà, đừng suy diễn để tự làm khổ chính mình, học cách hiểu người khác để đừng bắt họ làm theo ý mình. Một người đàn ông tử tế và trách nhiệm là quan trọng hơn lãng mạn.

Sự cảm thông, quan trọng hơn sự cảm động!

[IMG]
 
Top