(Truyện thuổng trên In-tờ-nét) GÁI…Zalo - Tác giả: Bùi Ngọc Phúc

GÁI…Zalo
Tác giả: Bùi Ngọc Phúc
(Truyện thuổng trên In-tờ-nét)

Phần 1

Dạo này ông Nhân thường xuyên ngồi cafe trên phố cổ, không phải ngồi hàng nước vỉa hè như trước, ông chọn quán café Nhân ở Hàng Hành rồi ung dung thưởng thức tách cafe một cách tao nhã. Hôm nào muốn đổi gió, ông ngồi cafe ngay đầu phố Bảo Khánh để ngắm Hồ Gươm, ngồi đó chán, ông rẽ sang café CỘNG ngay phố Nhà Thờ. Tính ra có ngày ông ngồi bốn quán café khác nhau tại khu phố cổ. Giống một đại gia vừa ôm được mớ tiền bán đất, ông vênh mặt ngắm trời, ngắm đất hoặc dán mắt vào chiếc điện thoại để giết thời gian. Café nâu nóng, nâu đá uống mãi đâm chán, ông tự nâng cấp bằng cách gọi tách Capuchino tuyệt hảo, nếu hôm nào không thích café, ông búng tay gọi ly bạc xỉu. Không có đất để bán trong cơn sốt, chẳng có nhà nằm trong khu đền bù, giải toả, sở dĩ có được thú vui tao nhã đó, do ông quyết định chuyển địa bàn hành nghề xe ôm. Ngày trước ông thường đón khách ở bến xe nước Ngầm, ngồi đó cả ngày bạc mặt ngoài đường, hôm nào khát ông gọc cốc trà đá còn tácg café chẳng hề nghĩ tới. Khi chán cảnh tranh khách rồi chửi nhau như mổ bò, ông lọ mọ tìm cho mình lối đi riêng, thay vì mặc bộ quần áo bám đầy bụi đường và chua lòm mùi mồ hôi cùng con xe Wave ghẻ, ông mạnh dạn đầu tư con xe Dream của hãng Honda Việt Nạm, xe đẹp và bền nhưng quan trọng là phụ tùng thay thế sẵn và rẻ. Khi đã có xe đẹp vào khu phố cổ kiếm ăn, ông từ bỏ thói quen tắm và gội đầu bằng xà phòng Omo để chuyển qua dùng dầu gội dành cho đàn ông và tắm xà phòng thơm cẩn thận. Thậm chí lâu lâu ông dùng nước hoa xịt phòng cho sang chảnh. Nhằm thay đổi triệt để, ông ném mấy bộ quần áo kaki cũ nát ra làm giẻ lau rồi thay bằng bộ đồ công sở. Của đáng tội muốn có khách hàng thân thiết và nhiều tiền, ông thấy bản thân phải có sự đổi mới.

Đầu giờ sáng đang ngồi nhâm nhi café trên phố Mã Mây, thấy điện thoại hiện lên tin nhắn với nội dung; “đã xong, dù chưa thưởng thức xong tách cafe, ông Nhân thanh toán tiền rồi phi xe ra đầu ngõ Phất Lộc đợi. Chưa đầy hai phút sau, cô bé Thanh Mỹ đã leo lên xe để quay về ngồi câu bọn trai Tây ở quán café Cộng trên phố Nhà Thờ. Chạy xe với tốc độ vừa phải, ông Nhân quan tâm hỏi
-Hai đứa Hương Thuận và Mộc Lam đâu rồi.
Đeo kính râm cho đỡ chói mắt, Thanh Mỹ giải thích hai cô bạn đồng nghiệp vừa chuyển xuống phố Dương Quảng Hàm thuê trọ, ở đó du hơi xa mỗi khi vào khu phổ cổ, nhưng bù lại mọi chi phí không quá đắt nên giảm áp lực khá nhiều. Tỏ ra mình là người thông thạo, ông Nhân tặc lưỡi:

-Chắc chúng nó định ở lẫn trong khu trọ với bọn sinh viên sư phạm để làm giá.
-Không đâu chú, sinh viên thật còn ế khách, nữa là hai con sinh viên dzom.
Ông Nhân gật gù công nhận, đúng là bây giờ thật giả lẫn lộn, bản thân Thanh Mỹ là sinh viên thật đâu phải loại gái dạt vòm, nhưng đã đi khách một lần sẽ khó từ bỏ. Ngày trước khi chở Thanh Mỹ đi khách lần đầu, ông đã hỏi cô sinh viên không sợ bị công an bắt sao, cô bé lắc đầu nói khá dài nhưng ông chẳng nhớ nổi. Kết thúc buổi nói chuyện hôm đó, chính Thanh Mỹ đã nhắc ông:
-Chú chỉ cần hóng kết quả xổ số thôi, đừng để ý đến mấy chuyện đó.
Tập thói quen việc ai người đó làm, ông chuyên tâm chở ba cô gái đến những khách sạn mini nằm trong các con phố cổ, ngoài tiền những cuốc xe, những tách cafe của ông đều được các cô thanh toán như là tiền chờ. Khi đã quen với công việc, ông nhận ra ba cô gái ngành đắt khách một cách đáng kinh ngạc, riêng cô sinh viên Thanh Mỹ ông đang chở, có ngày đã gọi ông tới sáu lần đưa đến những địa điểm khác nhau. Không giống loại gái quá date hay hàng thải từ các vũ trường, dù chạy xe ôm nhưng ông Nhân tự biết nhận xét, cô sinh viên Thanh Mỹ
chân dài, mặt đẹp cùng nước da trắng hồng nên đuổi khách không hết. Vốn bản tính kiêu kỳ, nêu khách hàng gọi điện đúng lúc đang ươn người, chẳng nể nang gì Thanh Mỹ chửi như hát hay. Quái lạ một điều, càng chửi Thanh Mỹ càng đông khách, chả khác gì mấy quán ăn kiểu như; bún mắng, cháo chửi. Lý giải cho điều này, nhiều lúc ông Nhân đoán chắc con bé được “trời thương, tổ đãi” nên mới vậy.

---
Chạy khách trên phố cổ, ông Nhân thấy khách nhiều tiền nhưng khó tính hơn. Để tiết kiệm tiền xe, các đôi trai gái thường gọi xe ôm rồi kẹp ba người. Dẫu sao khi chạy xe luồn lách trong phố cổ sẽ không lo gặp cảnh sát giao thông. Ông Nhân đúc kết một kinh nghiệm, hễ đôi nào gọi xe, sau đó người con gái ngồi ngay sau lưng, sau đó đến người con trai, chắc chắn đó là “hàng” một cách gọi khác của cave phố cổ. Bởi vì bình thường yêu nhau, không thằng nào chịu để người yêu ép chặt vú vào lưng ông, trong khi nó ngồi ghé tí mông ở sau xe. Đích đến của những đôi này đa phần là các nhà nghỉ bên khu Đầm Trấu, hoặc mấy khách sạn mini trong các con ngõ nhỏ và sâu hun hút ở phố Lương Ngọc Quyến, Đào Duy Từ. Chính trong những lần làm người vận chuyển như thế, ông Nhân vớ được vài mối khách quen thường xuyên gọi xe, cô sinh viên Thanh Mỹ là dạng khách như vậy. Nếu hôm nào gặp sắc đỏ chứng khoán không đi khách được, Thanh Mỹ vẫn gọi ông ship đồ ăn đến nơi thuê trọ ngay ở ngoài bãi Phúc Xá. Điểm chung nhất ông Nhân thấy được, các cô gái ngành trọ đâu cũng nổi tiếng ngoan hiền, họ thuộc nằm lòng câu “ làm đĩ chín phương, phải dành một phương thuê nhà”. Dù có thiếu tiền phải đi vay nặng lãi, không bao giờ mấy cô này đong khách gần khu trọ và không đưa trai về nhà để mang tiếng ì xèo., nói chung mấy cô bé ngoan hơn cả con nhà lành.
Từ nhà trọ đi ra ngoài có việc, Thanh Mỹ và hai cô bạn luôn ăn mặc lịch sự kín đáo, không hở hang. Nếu gọi xe ôm, họ thường chọn mấy ông trung tuổi như ông Nhân. Sau này khi đã thân thiết, cả Thanh Mỹ và Hương Thuận lẫn Mộc Lam đều cho biết, họ thống nhất với nhau với đám Grab toàn sinh viên trẻ sẽ loại ngay vòng đầu, do sợ dính vào sợi dây tình cảm vớ vẩn khéo phải nuôi báo cô mấy gã đó ăn học đến khi ra trường rồi biến. Giống như các sinh viên khác, đúng 7 giờ 30 sáng Thanh Mỹ cùng hai cô bạn rời khỏi nhà, điểm đến không phải là giảng đường, các cô đóng đô tại mấy quán café trên phố cổ. Được chung của ba cô gái ngành, họ đều bắn tiếng Anh như gió và thích phục vụ khách quốc tế, hiếm khi phục vụ khách trong nước. Nếu có phục vụ khách nội địa, phải là khách VIP và có người giới thiệu.

Trong lúc cô sinh viên Thanh Mỹ ngồi rắc thính trên chiếc điện thoại Iphone, ông Nhân ý tứ ngồi phía ngoài như một khách vãng lai. Ngày trước ông tự hỏi, không biết Thanh Mỹ cùng hai cô bạn liên hệ với khách kiểu gì, mãi sau này Thanh Mỹ tiết lộ, cả bọn làm quen, thỏa thuận giá cả, bãi đáp qua zalo. Phương thức này khiến mọi việc kín đáo hơn kể cả cần show hàng, chưa kể tiền đi khách được chuyển qua ebanking nên chẳng lo bị xù như mấy vụ đình đám vừa xảy ra. Tuy nhiên không phải người nào muốn là được nhóm của Thanh Mỹ tiếp, dù liên lạc qua zalo nhưng vẫn cần người bảo lãnh, ít nhất có một người quen giới thiệu và cung cấp mật khẩu, kiểu như “bạn anh Giang, hay em chị Tuyến”. Thậm chí để tăng độ khó của bảo mật, nhiều trường hợp, khách phải gửi hình chụp chung với anh Giang hay chị Tú trước đã. Nói ra chẳng ai tin, trên không gian mạng vẫn có tú bà online điều hành công việc, bởi để hưởng tiền phần trăm, họ phải đứng ra đảm bảo sự an toàn và xử lý những vấn đề phát sinh, điều này giúp cho Thanh Mỹ cùng Hương Thuận và Mộc Lam yên tâm làm đúng chuyên môn. Khi thấy Thanh Mỹ đứng lên, chẳng cần phải nhắc, ông Nhân dắt xe xuống lòng đường và nổ máy chờ khi cô bé thanh toán tiền cafe, điểm đến tiếp theo vừa được gửi qua zalo nên ông chẳng cần hỏi lại. Đúng như các cụ nói, nghề chơi cũng lắm công phu, đừng tưởng cầm tiền ném vào mặt cô bé Thanh Mỹ là được phục vụ. Có lần ba cô Thanh Mỹ, Hương Thuận và Mộc Lam kể cho ông Nhân nhiều chuyện thú vị về việc phân chia địa bàn hoạt động, phân chia thứ hạng cao thấp và đương nhiên kèm theo nó là giá cả cho từng vị trí. Mọi việc đều được quy định rõ ràng, dù là quy định bất thành văn, nếu ai vi phạm quy định, sẽ có người đến tức thì để hướng dẫn thi hành luật.

Còn nữa
 
GÁI…Zalo
Tác giả Bùi Ngọc Phúc.

Phần 2
Trời vừa hửng nắng, ông Nhân chạy xe máy tạt vào hàng nước trong con ngõ nhỏ, sở dĩ ông không ghé hàng cafe do phải đợi Hương Thuận vào lễ chùa Tảo Sách ngay Hồ Tây. Thường xuyên chở ba cô gái chân dài nên ông biết rõ, tất cả đều mê tín nên rảnh rỗi thường rủ nhau đi xem bói, ngày rằm mùng một cả ba cô gái chăm đi lễ chùa. Lên chùa khấn gì, chỉ họ biết, nhưng ông nhìn mặt cô gái nào cũng đầy vẻ thành tâm hướng Phật, ngồi đợi khách hàng của mình chìm trong hương khói, ông Nhân bắn điếu thuốc lào rồi tặc lưỡi, thôi thì chốn thiền môn là nẻo về hướng thiện của những mảnh đời chịu nhiều va đập chốn nhân gian. Dẫu sao chuyện tâm linh chẳng thể xem nhẹ, họ gửi niềm tin vào đó còn hơn tin vào cuộc sống thực tại. Sáng mùng một trời có nắng nhẹ, trong tiếng chuông, tiếng mõ và tiếng tụng kinh từ trong chùa vọng lại, cộng thêm làn khói hương mờ ảo, ông thấy Hương Thuận thướt tha trong tà áo dài trắng tinh khôi, bước ra từ cổng chùa. Nhìn dáng vẻ đài các kiêu sa, đố ai dám bảo cô bé đó là gái gọi, nói linh tinh khéo còn ăn vả gãy răng vì tội láo lếu. Thanh toán tiền nước, ông Nhân vội chạy xe sang bên cổng chùa đón khách. Khi vừa ngồi lên xe, Hương Thuận đã nói:
-Chú chở con đến tiệm cơm chay ở hồ Ngọc Khánh.
Ông Nhân hỏi ngay:
-Thế con bé Thanh Mỹ và Mộc Lam đâu rồi.
-Tối qua chúng nó bay show tận trong Quy Nhơn.

Hai cô gái ngành ra sân bay nên ông Nhân đoán ngay, chắc lần này vẫn lão Hecman người Đức. Mỗi lần bay sang Việt nam công tác, ngay khi đặt chân xuống sân bay, lão đó liền gọi một lúc hai cô. Sở thích của lão khác người do khoái kiểu “bánh mỳ kẹp”. Ông Nhân chở gái ngành nhiều nên nắm rõ, thông thường mỗi lần bay show từ 3 đến 5 ngày. Có dạo cả ba cô gái chân dài cùng bay show chả khác gì ca sĩ hạng A, dạo đó Hương Thuận bay ra Phú Quốc, Mộc Lam bay vào Đà Nẵng, riêng Thanh Mỹ hay được xuất ngoại. Có tháng Thanh Mỹ bay qua Singapore hai lần, có bận bay thẳng tới Dubai. Điểm chung nhất của ba cô chân dài, họ sẽ ở trong các khu resort cao cấp, ban ngày nằm dài tắm nắng trên bãi biển, tối sẽ ăn chơi thác loạn. Do làm ăn có lộc, ba cô gái ngành chăm cúng bái, họ đi đủ đền, phủ, chùa chiền. Chưa kể mỗi cô sẽ thần tượng riêng một ông thầy bói, hễ có việc lớn, việc nhỏ trong tháng, tất cả đều thỉnh ý kiến của thầy. Ông Nhân đã chứng kiến, sau khi nghe thầy phán qua Zalo xong, Hương Thuận liền bắn tiền hậu tạ thầy qua internet banking, đúng là gái gọi thời 4.0 có học vẫn hơn. Trong suy nghĩ của ba cô gái ngành, làm gái chỉ là bước đệm trong cuộc đời, sau vài năm tích cóp đủ vốn, họ sẽ lột xác để sống cuộc đời khác.
Theo như lời của Mộc Lam, khi có tiền sẽ bay sang Hàn Quốc vá lại màng trinh, đại tu nhan sắc để kiếm tấm chồng xứng đáng. Xinh đẹp, có tiền, có học thức và nói tiếng Anh như gió, cả ba đều tự tin sẽ đắt chồng. Chưa kể khoản giường chiếu ăn đứt lũ con gái nhà lành vô tích sự. Châm lửa hút điếu thuốc sau khi hoàn thành cuốc xe, do chở Thanh Mỹ, Hương Thuận và Mộc Lam nhiều, ông Nhân hiểu rõ sự phân chia địa bàn hoạt động của hội chân dài váy ngắn. Tục ngữ có câu “ người năm bảy đấng, của ba bảy loài.” nghề này cũng vậy, nếu không nắm vững rồi đi lạc sang lãnh địa khác. Khi đó cả người lẫn xe sẽ được úp mặt xuống sông Tô Lịch ngay. Khu vực Trần Khánh Dư, hồ Hai Bà, Đầm Hồng, công viên Hòa Bình, đường Đào Tấn và hồ Hale được mặc định dành cho gái hết date. Loại này chuyên phục vụ mấy bố xích lô, xe ôm hay dân xây dựng ngoại tỉnh xa nhà muốn có chỗ “xả lũ”. Khu vực Trần Duy Hưng, Nguyễn Chí Thanh, Hoàng Minh Giám, Xã Đàn, Trần Duy Hưng, Nguyễn Khánh Toàn được khoanh vùng cho đội karaoke tay vịn. Những tiếp viên thuộc hàng cận date tầm 13 giờ và 16 giờ hàng ngày sẽ có một thằng choai choai kẹp 4, kẹp 5 phi như bay đến điểm hẹn. Hạng sang hơn một chút là dàn chân dài nhưng kém sắc, đám này được ém sẵn ở các khách sạn mini quanh khu Trần Duy Hưng, Trần Khát Chân, Đại Cồ Việt, Đầm Trấu. Ba loại hàng trôi dạt chỉ phục vụ cho giới bình dân ít tiền theo kiểu “tàu nhanh giá rẻ” miễn bảo hành hay đổi trả.

Ba cô gái ngành do ông Nhân hay chở đều thuộc hạng cao cấp có xuất xứ nguồn gốc và dán tem kiểm định, bảo hành đàng hoàng, do kiếm được nên họ chịu khó đầu tư. Hễ có tiền là đi học tiếng Anh, tham gia CLB người mẫu và luôn chịu khó cập nhật xu hướng mới để trau dồi nghề nghiệp. Không nói ra, nhưng ba cô đều muốn bon chen lấy một vài giải phụ trong các cuộc thi sắc đẹp cấp quận hay thành phố, việc này nhằm đảm bảo giá cát xê tăng nhanh khi có giải. Quá quen với những chuyến bay show của họ, khi nào thấy cô bé Thanh Mỹ nhắn tin “Ngày mai bọn cháu bay show”, ông Nhân biết sẽ có vài ngày đi vợt khách vãng lai kiếm tiền, trong lúc đám khách ruột đi tác nghiệp nơi xa. Mỗi lần bay show như vậy kiếm được mớ tiền, cô nào cũng mua sắm như minh tinh màn bạc. Khách hàng chịu chi do đa phần là doanh nhân hoặc đám công tử nhà giàu luôn nghĩ cách làm sao tiêu thật nhiều tiền và hưởng thụ. Từ khi các đường dây chân dài, người mẫu hoa khôi bị công an tóm, ông Nhân thấy ba cô chân dài cảnh giác hơn, hễ có khách gọi tới. Thậm chí nếu khách qua được 2 lớp bảo mật, nhiều khi Thanh Mỹ còn “nổ” địa chỉ ma để thăm dò phản ứng của khách. Sau nhiều lần báo chí đăng tin công an liên tiếp triệt phá các đường dây bán dâm. Chính chân dài Thanh Mỹ tuyên bố thẳng:
-Từ bây giờ chỉ phục vụ nhà ga T2.

Chạy xe ôm nhiều nên ông Nhân hiểu ngay đó là nhà ga đi quốc tế, như vậy Thanh Mỹ quyết từ bỏ thị trường nội địa, chuyển hướng sang hàng Việt Nam xuất khẩu. Nói được sẽ làm được, ông Nhân thấy Thanh Mỹ khi ngồi café phố cổ hay đi bar chỉ hướng đến đám du khách quốc tế. Ưu tiên số một vẫn là dân da trắng đến từ các nước phương tây, dân da đen tiền ít lại nhanh mất sức nên bị chối thẳng. Hôm nào thấy kẹt tiền quá, dân Hàn Quốc hay Đài Loan đều được Thanh Mỹ chấp nhận, miễn là chịu chi và hào phóng. Khác với cô bạn hướng ngoại, Mộc Lam cùng hương Thuận vẫn chịu khó phục vụ cả chặng quốc tế lẫn nội địa. Tuy đều là thân phận gái ngành, nhưng mỗi lần đi trên đường, thấy xe máy kẹp 5 chở đám tiếp viên ăn mặc hở hang. Ba cô nhất loạt bĩu môi chửi*
-Mấy con cave rẻ tiền, nhìn ngứa mắt.
---
Trời yên biển lặng bất ngờ nổi sóng, sau lần đi lễ chùa về, Hương Thuận bất ngờ tuyên bố mình mang thai, cô quyết định chọn bệnh viện Thu Cúc để chăm sóc thai kì và sinh nở. Đã xác định làm gái, tự dưng thấy bạn có thai khiến Thanh Mỹ lẫn Mộc Lam sững sờ. Ông Nhân biết việc này chẳng liên quan nên chở đống đồ dành cho trẻ sơ sinh đến nhà theo yêu cầu, khi bước chân vào căn hộ, ông thấy hai chân dài còn lại đang chất vấn bạn mình:
-Mày ngu hay sao lại sinh con, sau này định không lấy chồng nữa hả.

Hương Thuận đưa tay xoa bụng rồi nhẹ nhàng giải thích, người ta nói "buôn tài không bằng dài vốn" bọn mình có mỗi...cái đó làm vốn. Sau này hết date, nhan sắc tàn phai, nếu không tính trước, khéo mỗi đứa lại chọn một gốc cây ở đường Trần Khánh Dư để vẫy khách. Lấy chồng khác nào chơi xóc đĩa, chỉ khi mở bát mới biết mình thua hay thắng, do vậy hôn nhân, nhiều khi là canh bạc cuộc đời. Tao và chúng mày đều lăn lộn hơn chục năm trong nghề, số lần phải ra phố Vọng nạo hút nhiều vô số kể, dạ con chắc mòn hơn cả lốp xe khách chạy tuyến đường dài Bắc Nam, bởi thế sau này có chồng chắc gì đã sinh nở được .
Mộc Lam thở dài nói:
--Nhưng mày sẽ vất vả, rồi còn tương lai sau này, tiếng
-Khi nào sinh xong, tao sẽ gửi đứa bé về quê nhờ nuôi. Đứa bé coi như khoản đầu tư dài hạn cho sau này, ít nhất, tao cũng biết thằng bố của nó là ai.
Nhằm thuyết phục hai cô bạn, Hương Thuận mở tờ giấy có ghi quẻ thẻ đã xin
hồi đầu năm rồi ngân nga đọc:
"Trăm năm một giấc mộng dài
Bàng hoàng tỉnh dậy là ai hay mình?
Là mình sao chẳng giống mình
Là ai sao lại chính mình nằm đây!"
---
Còn nữa
 
GÁI…Zalo
Tác giả Bùi Ngọc Phúc

Phần 3
Dù đang bận với tình yêu mới, nhưng do nhận được một hợp đồng béo bở, Thanh Mỹ tạm xa Hà Nội ít ngày để ra sân bay mà đích đến là đảo Phú Quốc, đây là nơi đang bùng nổ về du lịch và các cuộc hội thảo về xúc tiến đầu tư. Dù chẳng liên quan gì, nhiều ban ngành đoàn thể ưa chọn Phú Quốc là nơi làm việc, kì thực do dùng tiền ngân sách nên kết hợp hội thảo hai ngày còn ba ngày du lịch, như vậy tiện cả đôi đường. Nhiều bà vợ tiễn chồng đi công tác hết sức yên tâm, bởi chồng theo đoàn cán bộ cùng cơ quan không hề có em chân dài nào xách cặp đi theo. Tuy nhiên tại điểm đến, đối tác làm ăn hoặc đám đàn em đã dọn ổ và bày cỗ sẵn. Chính mấy chân dài zalo hay nhận được show như vậy, khách hàng nổ địa chỉ khách sạn hoặc khu resort rồi chuyển khoản ứng trước, đàn bướm sẽ bay tới và đợi sẵn. Trong lúc khách ngồi trong hội trường hay đi làm việc, mấy chân dài tung tăng bơi lội. Các sếp ở phòng khách sạn do kế toán đặt trước, tối đến khi cả đoàn ai về phòng nấy, lúc này các sếp sẽ tới đúng số phòng được nhắn trong điện thoại, việc ăn chơi lén lút có sự thú vị riêng, giống kiểu ăn vụng cảm giác ngon hơn vậy. Có nhiều lần Thanh Mỹ hay Mộc Lam bay show ra nước ngoài để phục vụ các sếp, hoặc đối tác tham gia một vụ đấu thầu nào đó. Trong một lần đưa Mộc Lam đi lễ chùa, ông Nhân được chân dài cho biết, việc phục vụ mấy vị xài tiền chùa sướng nhất, các bố thường chi tiền nhiều nhưng nhanh xuống sức do nhậu nhẹt quá đà. Dù tốn tiền là vậy, một đêm cố lắm không quá hai lần, có vị còn chưa nghe ca sĩ trên ti vi hát xong một bài đã gục ngã ngay lưng chừng dốc. Không phải là người ngồi lê đôi mách, ông Nhân vẫn nhớ có một ngày mưa nên ba cô chân dài ngồi bàn luận về việc nếu gặp phải cha nào dùng thuốc, lúc đó họ phải có xảo thuật để khắc chế cơn hưng phấn quá đà, nếu không thì rách việc.

Tuy kín kẽ là vậy nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma. Trong một lần bay show vào Phú Quốc, để phục vụ vị quan chức cấp sở của một tỉnh miền núi. Khi cả hai đang mây mưa với nhau, bất ngờ cửa phòng khách sạn bật mở, Thanh Mỹ chỉ kịp lấy chiếc gối ôm vào người rồi mặc cho người phụ nữ trút cơn cuồng ghen lên người. Đến khi người đàn ông mặc vội chiếc quần và quát to, lúc đó người đàn bà dừng tay và ôm mặt khóc. Qua tiếng khóc và nghe câu được câu mất, Thanh Mỹ hú hồn hoá ra không phải là vợ sếp, mẹ này chỉ là chuyên viên dưới quyền và được sếp ưu ái hơn mức bình thường, hiện tượng đó bây giờ được gọi nâng đỡ không trong sáng. Qua giây phút hoảng loạn, lấy lại được bình tĩnh mặc vội chiếc áo sơ mi dài tay và không thèm mặc quần, Thanh Mỹ đứng chống nạnh mỉa mai:
-Tôi tưởng bà là vợ nên chấp nhận chịu đòn coi như tai nạn nghề nghiệp, ai dè bà chả hơn gì, đúng là gái đĩ già mồm/
Người thiếu phụ quắc mắt chửi:
-Đồ đĩ mặt thớt.
Chẳng hề kém cạnh nên Thanh Mỹ cũng đáp trả, cô tự nhận mình làm đĩ chuyên nghiệp, nhưng sau này lấy chồng sẽ bỏ nghề. Thấy người phụ nữ bĩu môi, cô thản nhiên nói tiếp:
-Bà có chồng vẫn đi làm đĩ, đúng là loại mất nết. Vợ con người ta ở nhà còn không có ý kiến, bà vật vã ở đây mất cả hứng.
Chửi nhau chán, hai người đàn bà như muốn ăn tươi nuốt sống nhau vậy. Cuối cùng để tránh ầm ĩ, vị cán bộ cấp sở phải bo thêm tiền để Thanh Mỹ quay về Hà Nội ngay chuyến bay hôm sau. Khi về đến Hà Nội, Thanh Mỹ kể lại cho hai cô bạn nghe, sau đó cả ba chân dài rũ ra cười, Thanh Mỹ nhận xét:
-Dạo này bọn mình ít khách, hóa ra chính mấy mẹ đó cạnh tranh không lành mạnh. Chúng nó chồng con đàng hoàng rồi, việc ngủ với sếp để tiến thân làm cho mình mất đi nguồn thu nhập chính đáng.

---
Thời gian vừa qua Hương Thuận đã mẹ tròn con vuông khi sinh hạ được một thằng cu 3,5 cân. Trong niềm vui được làm mẹ, cô chờ thằng bé cứng cáp để gửi về quê cho bà ngoại chăm sóc rồi quay lại làm việc, nếu không sẽ mất khách. Tổ ba người khuyết một nên Thanh Mỹ và Mộc Lam căng mình đón khách. Sự chăm chỉ nào đều có nguyên nhân, hiện nay nhiều cô gái trẻ và xinh đẹp như ngôi sao mới nổi có nguy cơ giành hết khách VIP, bởi vậy cuộc cạnh tranh khốc liệt diễn ra thường xuyên. Bản chất của nghề này chẳng ai lạ, xu hướng của khách luôn đi tìm “của lạ” nên không có sự ràng buộc nhau. Khi đưa con về quê, có lẽ tình mẫu tử thiêng liêng là sợi dây níu kéo nên Hương Thuận nấn ná mãi không nỡ rời xa thiên thần bé nhỏ của mình. Bởi vậy hai mẹ con vẫn ôm nhau tại quê nhà tận Trà Vinh. Vắng người mẹ trẻ, ông Nhân đảm nhận việc đưa đón hai chân dài là Thanh Mỹ và Mộc Lam nên khá nhàn, địa bàn hoạt động vẫn trung thành ở khu “Hà Nội 36 phố phường”. Do chịu sức ép cạnh tranh, thời gian gần đây ông nhận thấy quốc tịch của khách hết sức đa dạng còn giá cả linh hoạt có phần mềm hơn. Ngồi café tại phố Mã Mây, ông Nhân thấy điện thoại reo vang, tiếng chân dài Thanh Mỹ nói gấp gáp:
-Chú có rảnh mua ngay tờ báo mua và bán nhé
-Mua để làm gì
-Chú mua rồi cháu sẽ nói
Không hỏi thêm câu nào, ông Nhân ghé sạp báo mua tờ Mua và Bán như yêu cầu đưa cho Thanh Mỹ. Suốt một tuần sau đó, ngoài nhiệm vụ đưa đón, ông thêm việc mua tờ Mua và Bán đưa. Hễ khi nào rảnh rỗi, ông cùng chân dài sắc sảo lại chú tâm đọc mục sang nhượng cửa hàng. Sau những cuộc điện thoại hẹn gặp, ông liền chở Thanh Mỹ đến những nơi người chủ muốn sang nhượng lại cửa hàng. Vốn là người chín chắn, trên đường đi Thanh Mỹ nói vắn tắt với ông:
-Cháu muốn mở một spa chăm sóc sắc đẹp, hoặc đại lý mỹ phẩm gì đó.
-Vậy tính đổi nghề rồi sao.
Thanh Mỹ giải thích ngắn gọn, cô đâu biết gì kinh doanh, nhưng hiện đang tập trung rắc thính một đối tượng, ít ra họ phải thấy cô làm ăn gì đó. Trong suy nghĩ của mình, Thanh Mỹ tự tin quăng lưới bắt cá mất tầm 6 tháng. Đã xác định mốc thời gian, bởi thế nếu thuê cửa hàng kinh doanh lỗ vốn, bắt cá xong cô cho dẹp cửa hàng lại. Con cá Thanh Mỹ nhắc tới có tên là Hoàng Lâm, nghe nói là con của một đại gia tiền nhiều như nước, đây đúng là mỏ vàng nên không khai thác sẽ vô cùng lãng phí. Dù chỉ làm quen ở trên bar, sau vài lần đong đưa, cả hai thấy có vẻ hợp nhau nên bắt đầu tìm hiểu sâu hơn. Khi biết mình gặp được con nhà đại gia, Thanh Mỹ quyết định chốt hạ bến đỗ cho cuộc đời mình để ngừng cuộc chơi tình ái bấy lâu.
---

Nhà ông Nhân sáng nay có khách quý đến thăm, ngay từ hai ngày trước ông đã phải quét vôi lại căn nhà cấp bốn, dọn dẹp mọi thứ cho sạch sẽ và mua thêm bộ bàn ghế gấp. Nếu không có tài trợ, chắc quanh năm cả nhà ngồi bệt xuống nền xi măng ăn uống và sinh hoạt, nhưng lần này phải thay đổi hoàn toàn. Để sự đón tiếp được chu đáo, ông Nhân nhắc vợ đi chợ từ 5 giờ sáng để mua được đồ tươi ngon, tính ra cỗ bàn thịnh soạn còn hơn cả ngày giỗ ông bà thân sinh hay cỗ ngày tết. Đúng 10 giờ 30, ông Nhân ăn vận chỉnh tề chạy ra đón khách. Từ trên xe ô tô bước xuống là đôi bạn trẻ Thanh Mỹ và Hoàng Lâm, họ nắm tay nhau đi từ ngoài đường vào con ngõ nhỏ với vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc, quả thực hai người đó sánh vai bên nhau rất đẹp đôi. Đã thấm nhuần kịch bản, ông Nhân nở nụ cười đón khách như đón người thân đi xa trở về. Để có buổi gặp mặt này nhằm tung chài câu được con cá to, chính Thanh Mỹ đã lao tâm khổ tứ rất nhiều vì vừa làm diễn viên lại kiêm luôn đạo diễn.

Gia đình Hoàng Lâm là chủ mấy khu mỏ khoáng sản trên Cao Bằng, khi về Hà Nội học và ở lại làm việc, cậu được bố mẹ mua cho căn hộ chung cư cao cấp. Tuy chỉ là chuyên viên bình thường, với sợ hỗ trợ và tiềm lực kinh tế của gia đình nên hứa hẹn con đường thăng tiến là khả thi. Thanh niên chưa vợ thời gian rảnh khá nhiều, trong vài lần đi bar, anh chàng đã gặp được một nửa của đời mình. Cô gái được Hoàng Lâm đem lòng yêu mến là sinh viên sư phạm, nhà ở Yên Bái. Do hoàn cảnh khó khăn nên khi về Hà Nội học, cô phải đi làm gia sư và nhân viên bán hàng để có tiền trang trải và gửi về trợ giúp cho gia đình. Nhờ chăm chỉ làm ăn, hiện nay cô mở được một spa riêng trên khu phố cổ. Việc tiếp tục theo học đại học sẽ tiếp tục trong thời gian tới. Người ta hay nói “đừng nghe cave kể chuyện, đừng nghe con nghiện trình bày”. Câu chuyện cổ tích do Thanh Mỹ sáng tác đã lay động trái tim của Hoàng Lâm. Hôm khai trương spa, Thanh Mỹ đã đưa bạn trai đến trước mặt ông Nhân và giới thiệu:
-Đây là chú em, hiện đang làm bảo vệ cho cửa hàng và thường chở em đi giao dịch cho tiện.
Thấy bạn gái chí thú làm ăn, chàng trai đang yêu vô cùng phấn khởi, chẳng gì em vừa cao ráo xinh đẹp lại giỏi giang làm kinh tế. Nhìn đôi uyên ương âu yếm bên nhau, ông Nhân dự đoán vụ quăng lưới bắt cá của Thanh Mỹ sẽ thành công tốt đẹp. Nhằm cho người yêu đổ gục hoàn toàn, Thanh Mỹ đã đưa tiền để vợ chồng ông Nhân tổ chức bữa cơm gia đình, màn kịch hoàn hảo đến mức mọi người hoá thân vào vai diễn quá ngọt khiến chàng công tử nhà giàu không chút nghi ngờ. Trong thời gian yêu nhau, việc đi khách của Thanh Mỹ được hạn chế đến mức tối đa, bởi bao công sức và tâm huyết đều dồn cho canh bạc lớn nhằm đổi đời. Không có thằng con trai để chăm bẵm như Hương thuận, chẳng có chàng bạch mã hoàng tử để làm gái ngoan như Thanh Mỹ, riêng Mộc Lam vẫn miệt mài bay show như thường lệ, điểm đến là các khu resort cao cấp. Biết rõ thời hoàng kim sắp qua nên việc từ chối khách nội địa như trước đã không còn. Theo chính lời của Thanh Mỹ tiết lộ, khách nội nhiều người rất chịu chi. Hai cô chịu khó đa dạng loại hình phục vụ phong phú hơn, để khách gặp một lần sẽ muốn có lần thứ hai. Điều quan trọng là giá cả bắt đầu có điều chỉnh linh hoạt theo quy luật thị trường. Nghề chơi vốn lắm công phu, nhằm cạnh tranh với các đối thủ trẻ hơn để thu hút khách VIP. Không giống như các mẹ hay dè bỉu “ bọn chỉ biết nằm ngửa cũng ăn tiền” Mộc Lam cùng Thanh Mỹ luôn đầu tư cho sắc đẹp và trau dồi chuyên môn cùng nhiều tiểu xảo khác nữa. Trong một lần chở Mộc Lam đi gặp khách, ông Nhân chợt thấy cô bé tâm sự lời gan ruột:
-Cháu tính rồi, nếu Thanh Mỹ lấy được chồng tử tế, cháu sẽ đầu tư để tìm cho mình một tấm chồng danh giá.
Điều này ông Nhân tin ngay, bởi từ hai năm trước, ba cô chân dài đã từng lên kế hoạch sang Hàn Quốc đại tu nhan sắc, vá víu lại mấy chỗ cần thiết để lấy chồng như bao người khác.

Có người yêu nên Thanh Mỹ hạn chế đi khách vào hai ngày cuối tuần, thời gian đó dành chăm sóc cho tình yêu của mình. Mọi việc ở spa đều thuê người làm, bà chủ chỉ đảo qua vào các buổi chiều cho nhân viên nhớ mặt. Tối qua trước lúc đi lễ chùa, Thanh Mỹ dặn ông Nhân:
-Tuần sau bố mẹ Hoàng Lâm sẽ về Hà Nội có việc, chắc họ ghé qua nhà chú để chào xã giao. Chú và cô vào vai người nhà giúp cháu như lần trước, mọi chi phí không thành vấn đề.
Ông Nhân vui vẻ nhận lời, dù sao khách hàng là thượng đế, huống chi nhờ việc chở ba cô gái ngành, thu nhập của ông tươm hơn hẳn không giống hồi ở bến xe Nước Ngầm. Để tránh mọi sự cố ngoài ý muốn, và đón tiếp bố mẹ người yêu được chu đáo, Thanh Mỹ quyết định tạm dừng đi khách trong tuần tới, mọi liên hệ, kể cả bay show đều do Mộc Lam đảm nhận. Chả hiểu nghe ai nói, nhằm tránh mang nhiều nghiệp chướng, dạo này ông Nhân thấy cả Mộc Lam và Thanh Mỹ đều chăm đi lễ chùa. Trong lúc Mộc Lam bay show từ sớm, ông Nhân đợi Thanh Mỹ từ trong chùa bước ra liền chở về phố Hàng Điếu. Ngồi trong quán cafe, tiếng chàng ca sĩ điển trai vang lên còn Thanh Mỹ như hoà mình vào giọng ca:
“Không cần biết em là ai
Không cần biết em từ đâu
Không cần biết em ngày sau
Ta yêu em băng mây ngàn biển rộng
Ta yêu em qua đông tàn ngày tận
Yêu em như yêu vùng trời mênh mông
---

Còn nữa
 
Bùi Ngọc Phúc viết truyện này chắc 4 năm hơn rồi, dạo gần đây viết cứng tay hơn cũng có mấy truyện khá hay.
 
GÁI…Zalo
Tác giả Bùi Ngọc Phúc

Phần 4
Sau 8 tháng nghỉ ở nhà chăm con, tiền dành dụm dần cạn vì phải chi tiêu cho đại gia đình. Hương Thuận quay lại công việc sẵn có sau khi để con cho bà ngoại cùng các dì chăm sóc. Gái một con dù chẳng đến mức trông mòn con mắt, tuy vậy do chăm đi lễ bởi thế lộc chỉ đầy không hề vơi. Dù Mộc Lam bận bay show, ông Nhân chở mình chân dài Hương Thuận cũng quay cuồng từ sớm cho đến khuya. Nửa đêm khi xong chuyến đi khách cuối ngày, lúc ngồi sau xe máy quay lại căn nhà thuê ngoài bãi An Dương, ông Nhân nghe thấy Hương Thuận nói một cách thật lòng:
-Tuần này nhiều khách quá nên cháu thấy oải, nhưng nghĩ đến thằng cu ở quê đành cố sức.
Thấu hiểu hoàn cảnh vừa nuôi con vừa chu cấp tiền cho mấy đứa em ở quê nhà của Hương Thuận, nhưng sức người có hạn nên ông Nhân hiến kế hay chia bớt phần việc cho hai chân dài còn lại, bởi xét về ngoại hình và giá cả đều ngang nhau, chẳng khách nào nỡ chối từ, đó là ông nghĩ vậy. Hương Thuận giải thích rõ, hiện nay do Thanh Mỹ đang hóa thân con nhà lành để còn lấy chồng, ngộ nhỡ đi khách bị lộ sẽ mất công toi. Tạm thời lâu lâu sẽ bay show cùng khách ngoại quốc cho an toàn, nếu không sẽ thành tham bát bỏ mâm. Riêng Mộc Lam còn khó hớn nữa, bởi dạo này nhiều khách đuổi còn không hết. Cách này không được, cách kia chẳng xong, ông Nhân thở dài cám cảnh cho mấy cô gái ngành. Của đáng tội sau khi sinh con, nhìn Hương Thuận như thay da đổi thịt. Ngày trước đã xinh đẹp, bây giờ vẻ đẹp đằm thắm hơn nhiều nên khách khó tính đến đâu vẫn không một lời chê bai. Ý thức được gánh nặng nuôi con, mỗi ngày Hương Thuận chịu khó nhận phục vụ ít nhất ba khách hàng, nhưng như hôm nay khi quay về đã có tận sáu khách được phục vụ, như vậy oải là điều dễ hiểu.

Quay về nhà ngồi một mình một mâm cơm do vợ con đã ăn tối từ lâu, ông Nhân rót chén rượu thuốc để uống cho giãn gân cốt. Chở gái ngành đủ lâu nên ông nghe được mọi thâm cung bí sử. Trong nghề của mấy cô gái gọi, riêng với khách hàng nội địa cũng chia làm hai hình thức khác nhau. Dạng khách hàng thứ nhất là các đại gia, các sếp văn phòng nhiều tiền. Khi đã thỏa thuận giá cả và chốt các điều khoản qua zalo là xong, dạng này quan hệ kiểu “bóc bánh trả tiền”. Nếu phục vụ tốt sẽ được bo thêm lấy chỗ đi lại, thậm chí họ rỉ tai giới thiệu cho bạn bè thân thiết. Nói chung là khách hàng có địa vị nên kín đáo, thân thiện, lịch sự và chịu chi.
Dạng khách hàng thứ hai đòi hỏi tiêu chuẩn cao hơn, thường là người xem hàng qua zalo thấy ưng sẽ chốt giá. Họ ứng trước 50% để tránh bể show, nhưng người trả tiền không phải là người được thụ hưởng, họ chi tiền để mấy em gái zalo hàng tuyển đi phục vụ cho các đối tác làm ăn hoặc các sếp. Với các khách hàng này, sự bảo mật thông tin luôn được đặt lên hàng đầu, thậm chi tiền bo nhiều khi còn hơn cả tiền công đã thỏa thuận. Đám khách hàng đa quốc tịch thì tiêu chuẩn khác hơn chút, yêu cầu phục vụ khắt khe hơn. Bù lại thù lao được tính bằng usd, thanh toán song phẳng và được lưu trú ở nhiều điểm du lịch hấp dẫn.
---
Do xác định yêu nhau nghiêm túc để dẫn đến hôn nhân, bỏ qua lời khuyên của hai người bạn, Thanh Mỹ xách valy đến sống chung với Hoàng Lâm khiến cho Mộc Lam cùng Hương Thuận cảm thấy hụt hẫng. Mừng cho bạn nhưng vẫn lo nhiều hơn, Mộc Lam nhỏ to khuyên nhủ nhưng Thanh Mỹ giải thích, cô nghĩ kĩ rồi, hồi đầu định e ấp kiểu con nhà lành để Hoàng Lâm say mê. Nhưng thời buổi này, yêu mà không sex còn nhạt hơn nước ốc. Khéo đang giả vờ đoan trang, con khác thấy mồi ngon nó lả lơi đĩ thõa vậy là xong. Hoàng Lâm ngoan hiền không nhiều kinh nghiệm, dính bẫy tình kiểu đó còn lâu mới thoát được. Thôi chắc ăn nhất là sống thử với nhau, hợp là cưới còn không thì coi như là tập thể dục hàng ngày. Thấy bạn đã quyết vậy nên Mộc Lam và Hương Thuận buồn trông thấy. Bộ ba đồng hành trên con đường zalo sex giờ khuyết một góc. Thanh Mỹ an ủi hai cô bạn bằng câu nói mang tính chiêm nghiệm:
-Muốn vào được cửa nhà người ta, trước hết phải để người ta vào cửa mình đã.
Quyết định về sống chung với Hoàng Lâm xuất hiện sau buổi ra mắt nhà trai, Thanh Mỹ vẫn là người chủ động quyết định cuộc chơi, cô biết nếu chậm một nhịp sẽ xôi hỏng biwngr không. Hôm đó nhân tiện về Hà Nội có việc, bố mẹ Hoàng Lâm muốn gặp mặt người yêu của con trai, nhân tiện ông bà đánh giá sơ bộ trước khi quyết định thời điểm qua nhà gái thưa gửi đôi lời cho phải đạo. Thấy bạn gái có vẻ bồn chồn, lo lắng, trong tâm trạng phấn khởi, Hoàng Lâm kể sơ qua về các bậc sinh thành với Thanh Mỹ:
-Bố anh là kĩ sư công tác ở mỏ thiếc Tĩnh Túc. Sau này ông ra ngoài và lập công ty riêng chuyên khai thác khoáng sản. Mẹ anh hiện là hiệu trưởng một trường THPT.
Hoàng Lâm nhấn mạnh để Thanh Mỹ yên tâm, từ xưa bố mẹ anh đều tôn trọng mọi quyết định của con mình nên không phải lo lắng. Nghe người yêu nói xong, Thanh Mỹ cảm thấy vô cùng phấn chấn, ước mơ có được tấm chồng tử tế để làm lại cuộc đời là khát khao cháy bỏng của cô và hai người bạn thân. Đã nhiều lần ngồi trò chuyện, cả ba chân dài đều tự hứa với chính mình:
-Nếu sau này có chồng, quá khứ sẽ đem hóa vàng để chuyên tâm vào xây dựng mái ấm gia đình hạnh phúc.
---
Buổi tối trong tiết trời vào thu dễ chịu, Hoàng Lâm đến đón người yêu ra mắt các bậc phụ huynh. Cuộc gặp mặt được tổ chức tại một nhà hàng nhỏ và yên tĩnh ở phố Hàng Cót. Dù chẳng nói ra, suốt đoạn đường Thanh Mỹ chỉ tâm niệm một điều, kể từ hôm nay cuộc sống của cô chính thức sang trang. Trong thời gian đóng giả gái nhà lành, cô thấm thía việc phải đeo mặt nạ khổ đến nhường nào, hy vọng sau đám cưới cô được sống thật với ước mơ hạnh phúc không còn phải kiếm sống bằng thân xác. Đón con trai và con dâu tương lai ngay cửa nhà hàng, là người có con mắt tinh đời, vừa thấy Thanh Mỹ, ông bố Hoàng Lâm đã gật gù tấm tắc:
-Bác có nghe Hoàng Lâm kể nhiều về cháu, hôm nay nhìn là biết cháu ngoan hiền có giáo dục lại chịu khó. Con trai bác nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nếu có gì không vừa ý, hai đứa hãy nhường nhịn nhau.
Thanh Mỹ vui sướng gật đầu và hứa sẽ làm theo lời dặn của bố Hoàng Lâm, chẳng thể ngờ vừa gặp mặt đã hứa hẹn sự khởi đầu tốt đẹp, đúng như câu có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Trong lúc mọi người trò chuyện rôm rả và gọi món, mẹ
mẹ Hoàng Lâm từ phía khu nhà vệ sinh bước ra, nhằm lấy lòng mẹ chồng tương lai, chiều nay Thanh Mỹ dành cả buổi kỳ công chọn mua được tấm vải lụa tơ tằm khá đẹp trên phố Hàng Gai làm quà. Trong tâm trạng hạnh phúc khuôn mặt bừng sáng của Thanh Mỹ nhìn xinh đẹp chẳng kém những cô gái đội vương miện trong các cuộc thi sắc đẹp, có lẽ tình yêu như phép nhiệm màu khiến người ta thay đổi.
Dùng hai tay đưa hộp quà, Thanh Mỹ tươi cười lễ phép nói mấy câu chúc tốt đẹp, bất ngờ một tiếng… xoảng… vang lên khiến nhân viên nhà hàng vội chạy lại. Bà mẹ của Hoàng Lâm chưa kịp uống đã buông tay làm rơi chiếc cốc xuống sàn nhà, mảnh thủy tinh vỡ tan cùng nước bắn tung tóe khắp nơi. Sau giây phút ngỡ ngàng,
hai người phụ nữ trợn mắt nhìn nhau, cái nhìn họ đã dành cho nhau trong vụ đánh ghen ở Phú Quốc năm nào. Trời đất như quay cuồng, trước lúc thả mình xuống ghế do đứng không vững, Thanh Mỹ cay đắng thầm nghĩ “ đúng là oan gia ngõ hẹp.”
---

Việc quyết định dọn đến căn hộ của bạn trai là nước cờ cao tay của Thanh Mỹ. Người ta nói một rừng không thể có hai cọp, huống chi là cọp cái. Khi nhớ lại tối ra mắt không thể nào quên đó, cô vẫn rùng mình. Suốt bữa ăn, bà mẹ Hoàng Lâm không nói câu nào, tưởng mẹ mệt vì say xe ô tô khi về Hà Nội, Hoàng Lâm vừa hỏi han săn sóc, vừa đánh mắt cho Thanh Mỹ tiếp lời. Đồ ăn của nhà hàng ngon có tiếng, nhưng bà Thanh mẹ Hoàng Lâm thấy nghẹn đắng không sao nuốt nổi. Kín đáo lừ mắt con hồ ly đóng vai gái nhà lành, bà nghĩ thầm, con đĩ rạc tưởng lừa được con bà rồi dễ dàng bước vào nhà này sao. Đừng có mơ vì đời này kiếp này có hóa thành tro, bà quyết ngăn bằng được.
Dù trong tâm trạng lo lắng vì gặp phải sự cố chẳng ngờ tới, vừa húp như đếm từng thìa soup, Thanh Mỹ vừa suy tính, việc này lành làm gáo vỡ làm muôi, bà có giỏi thì nói ra xem, một khi đã không còn gì để mất, cô quyết chả ngán gì. Mặc cho bố con Hoàng Lâm hỏi han và trò chuyện, không khí buổi gặp mặt diễn nặng nề. Khi chia ta sau bữa tiệc, đáp lại lời chào của Thanh Mỹ là sự hồ hởi của người cha và ánh mặt rực lửa căm thù của bà mẹ. Thậm chí khi chuẩn bị bước lên ô tô, bà Thanh ghé tai Thanh Mỹ nói nhỏ cốt để hai người nghe thấy:
-Con đĩ, hãy tránh xa con trai tao ra nhé.
Nhìn từ xa, ai cũng tưởng hai bác cháu chia tay trong lưu luyến, kì thực họ đang tìm mọi cách để tiêu diệt kẻ thù, cuộc chiến này bà Thanh đang ở thế bị động, đối thủ của bà hiện có Hoàng Lâm là con tin để gây áp lực. Tin dữ bay về khu An Dương, ngay đêm hôm đó Hương Thuận, Mộc Lam cùng Thanh Mỹ có cuộc họp khẩn để bàn đối sách. Vốn chẳng tin vào hai chữ tình yêu, Hương Thuận dù tiếc rẻ cho bạn nhưng vẫn khuyên chân thành:
-Thôi bỏ đi tìm mối khác, tình hình này rồi chả đi đến đâu.
Không cùng nhận định, Mộc Lam bĩu môi:
-Bỏ là bỏ thế nào, người ta lấy đĩ về làm vợ chứ có ai chấp nhận cho vợ đi làm đĩ. Kẻ không dám ngẩng mặt lên là mụ ta, thôi kệ đi mày, yêu con trai mụ ý là được rồi.
Thức trắng đêm bàn ra tán vào chưa ngã ngũ đến gần sáng Thanh Mỹ chốt lại:
-Duyên phận đến đâu, mình hưởng đến đó, tao vẫn sống chung với Hoàng Lâm xem mụ đó phản ứng thế nào rồi tính tiếp.
Bỏ qua lời khuyên của hai cô bạn. Thanh Mỹ quay về căn hộ của Hoàng Lâm. Cô dành nguyên buổi sáng bày biện căn hộ theo ý mình. Sau khi cắm hoa và cất quần áo vào tủ, cô ngồi ngắm tổ ấm mà mình mong ước bấy lâu một cách say mê. Chợt nghĩ đến câu nói của mẹ Hoàng Lâm hôm trước, bất giác cô cảm thấy như có sóng cuộn ở trong lòng. Cô nhớ có lần Hoàng Lâm đưa cho một số điện thoại và dặn:
-Đây là số của mẹ anh, lâu lâu em gọi điện hỏi thăm cho tình cảm.
Chọn chiếc váy ngủ mỏng nhìn sexy nhất mặc vào, Thanh Mỹ chụp vài bức selfie, sau đó cô lục tìm danh bạn điện thoại. Số của mẹ Hoàng Lâm được cô đặt nick là "đĩ Phú Quốc". Khi ấn chọn vài bức ảnh rồi gửi qua zalo cho bà Thanh, cô không quên viết dòng chữ đầy khiêu khích “bắt đầu cuộc sống mới…blabla”. Không cần đợi bà ta hồi âm, Thanh Mỹ chuẩn bị bữa tối thịnh soạn để đợi người yêu đi làm về cùng tận hưởng những phút giây hạnh phúc.
---
Đang chủ trì cuộc họp của hội đồng giáo dục nhà trường, thấy có tin nhắn zalo, vừa lắng nghe cô giáo phát biểu, bà Thanh vừa vuốt màn hình cảm ứng. Trong danh bạ của bà số, của Thanh Mỹ được lưu với nick "cave phố cổ". Nhìn thấy những tấm hình mát mẻ, gợi cảm còn kèm câu nhắn như chính thức khiêu chiến, bà sôi máu nhưng vẫn ngồi chăm chú nghe phát biểu. Trận chiến dù chưa bắt đầu, nhưng mùi khói thuốc súng đã bay mù mịt. Cuộc họp xong từ lâu, trời đã tối và mọi người ra về hết, trong phòng hiệu trưởng vẫn sáng đèn. Bà Thanh ngồi suy tính, đúng là "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng", nếu bà nóng giận vì trò khiêu khích sẽ thua con đĩ này, nhưng nếu không ra tay trị, nó sẽ vô cùng khó lường. Bà thừa biết, tuy Thanh Mỹ nắm được gót chân Asin của bà, nhưng với bản tính hiếu thắng và bất cần nó sẽ phải trả giá. Vấn đề làm sao xử lý được dứt điểm mối họa này, nếu không bà sẽ phải trả giá cực đắt không tính được bằng tiền. Chuông điện thoại réo vang khiến bà Thanh choàng tỉnh. Đầu dây bên kia tiếng Hoàng Lâm vui vẻ thông báo:
Bố mẹ đừng đi vắng, chủ nhật này bọn con sẽ về chơi.
---
Còn nữa
 
GÁI…Zalo
Tác giả Bùi Ngọc Phúc

Phần 5
Dưới làn nước trong xanh của bể bơi trên tầng ba của khu chung cư cao cấp Masteri Thảo Điền, Mộc Lam khoan thai bơi dọc bể. Bộ bikini màu đen làm tôn hẳn làn da trắng ngần của cô do được chăm sóc chu đáo. Với hình thể chuẩn như người mẫu lại xinh đẹp, gần như mỗi động tác của Mộc Lam đều thu hút toàn bộ ánh mắt của cánh đàn ông trên bờ lẫn đang bơi dưới bể. Với tâm trạng khá thoải mái, cô bơi như trêu ngươi lũ đàn ông háo sắc. Lần tái xuất này sau một tháng vật vã đau khổ vì bệnh và tốn một đống tiền thuốc men chữa trị, Mộc Lam bay vào Saigon phục vụ một doanh nhân đến từ Singapore trong ba ngày. Nguyên nhân của lần tốn tiền chữa bệnh bắt nguồn từ tháng trước, trong một lần soi gương trang điểm, cô thấy miệng và lưỡi bị rộp và có nhiều chấm nhỏ li ti. Hoảng hốt vì liên tưởng đến nhiều việc, cô gọi điện nhờ mấy người tư vấn, sau đó gọi taxi đến phòng khám đa khoa Thịnh Phát Đường ở bên Nguyễn Khánh Toàn. Sau khi khám xong, vị bác sĩ Trung Quốc xổ một tràng dài tiếng Hoa. Cô bé y tá phiên dịch nói đại ý:
-Bệnh của chị cần làm thêm xét nghiệm và thử máu cho chính xác.

Đóng gần 10 triệu và làm các xét nghiệm theo yêu cầu xong, vị bác sĩ giải thích rĩ hơn thông qua phiên dịch, họ nghi cô bị bệnh sùi mào gà, đây là căn bệnh rất khó chữa, đòi hỏi tốn thời gian và tiền bạc. Chưa nghe vị bác sĩ nói xong, Mộc Lam ngã gục xuống sàn nhà, cô mặc cho vị bác sĩ nói khá nhiều, nhưng thông qua phiên dịch cô được biết, họ sẽ điều trị theo 3 liệu trình với tổng chi phí ngót 120 triệu đồng. Bàng hoàng vì tai bay vạ gió, trên đường quay về, Mộc Lam bắt đầu bình tĩnh nhớ lại, có thể cô bị dính bệnh từ ba tuần trước. Dạo đó cô bay show phục vụ một doanh nhân người Mỹ to cao đẹp trai, được chi một số tiền không hề nhỏ, theo yêu cầu của vị doanh nhân ngoại quốc, cô đã oral sex không cần suy nghĩ. Sau khi từ phòng khám trở về, số tiền của dành dụm được lần lượt đội nón ra đi. Thậm chí lúc điều trị đến tuần thứ tư, Mộc Lam phải vay nóng của hai cô bạn để nộp cho phòng khám. Không còn gọi taxi đi khám bệnh như tuần đầu, ông Nhân tiếp tục công việc luồn lách qua từng con phố để tới phòng khám thay vì các khách sạn mini trong khu phố cổ.

Dù chẳng rách việc đến mức vô duyên hỏi thăm bệnh tình, nhìn khuôn mặt của Mộc Lam ông đoán được phần nào tình hình có vẻ trầm trọng. Đến phòng khám tư thoáng mát sạch sẽ, trái ngược với những bệnh viện công luôn đông nghẹt người nên phần nào cũng giúp bệnh nhân hài lòng dù hơi xót tiền. Trong lúc đợi Mộc Lam vào phòng khám, ông Nhân ghé hàng nước phía đối diện và mua tờ báo ANTĐ đọc chủ yếu là giết thời gian. Ngay ở trang 3 có bài phóng sự điều tra các sai phạm của phòng khám Thịnh Phát Đường với nhiều chiêu trò hù dọa bệnh nhân để trục lợi. Ông Nhân thoáng ngỡ ngàng nhưng vẫn cẩn thận nhìn lên tấm biển phòng khám, không biết vô tình hay cố ý nên hôm nay đó được phủ bạt dứa che mất. Nhét tờ báo vào túi áo, ông Nhân đẩy cửa phòng khám xông vào, vừa nhìn thấy Mộc Lam ngồi nghe tay bác sĩ Người Trung Quốc nói tràng giang đại hải, chắc bon này thấy người đẹp nhiều tiền nên vẽ thêm bệnh, ông đập thẳng tờ báo vào mặt tay bác sĩ vô lương tâm rồi chửi bằng một câu học được ở đâu đó dù chẳng biết có đúng hay không.
- nỉ ma tợ
Cầm tay Mộc Lam nhanh chóng rời phòng khám ở Nguyễn Khánh Toàn, ông Nhân chở luôn tới bệnh viện da liễu. Sau khi đóng tiền khám và tiền thuốc hết 420 ngàn, cầm trên tay tờ kết luận có có dòng chữ như giun bò của bác sĩ ghi “viêm nhiệt do dị ứng thời tiết.” Mộc Lam thêm một lần choáng váng, như vậy gần trăm triệu tiền tiết kiệm đi tong theo lời lão bác sĩ người Trung Quốc. Để bù lại số tiền đó, không bỏ lỡ một giây, khi về đến nhà Mộc Lam vội tiếp tục sự nghiệp gái zalo của mình. Ngay tối hôm đó, trong tâm trạng vui vẻ vì trút được gánh nặng, Mộc Lam bay vào Saigon thực hiện hợp đồng đã thỏa thuận. Với số tiền đã mất, cô tặc lưỡi coi như của thiên trả địa, chịu khó làm việc để bù lại chưa muộn. Nhận được vé máy bay cùng số phòng khách sạn đặt trước, Hương Thuận bay vào Saigon từ sớm. Trước khi vẫy xe taxi ra sân bay, cô gọi ông Nhân rồi thông báo:
-Bọn cháu tính rồi, đợt tới làm ăn được sẽ đầu tư cho chú con xe bốn chỗ. Chú chạy trả góp cũng được, thời buổi này ngồi sau xe máy không an toàn chút lại kém sang.

---
Từ ngày chuyển về khu Đầm Trấu sinh sống, bà Hoài trở thành khách quen của tiệm spa THẠCH ANH TÍM. Tuần nào bà cũng đến chăm sóc da mặt và tắm trắng, quán vắng khách nên không phải đợi lâu. Cô chủ xinh đẹp và thân thiện cùng đám nhân viên lễ phép khiến bà như được sống lại thời hoàng kim khi còn là vợ sếp. Vừa đứng giám sát nhân viên soi da và tẩy bã nhờn cho khách, Thanh Mỹ vừa đong đưa hỏi;
-Em nghe nói ngày trước bác đánh ghen thuộc hàng cao thủ nhỉ.
-Gớm không làm căng, mất chồng như chơi.
Hai người nói chuyện thân tình như chị em và rỉ tai nhau những bí mật riêng tư. Thậm chí để chứng minh cho lời nói của mình, bà Hoài chuyển qua zalo cho cô chủ spa nhiều bức hình sống động. Khi bà Hoài móc ví thanh toán tiền cho liệu trình chăm sóc sắc đẹp, Thanh Mỹ tươi cười nói:
-Hôm nay được nghe tâm sự rất vui, em dặn các bạn ý phục vụ miễn phí cho chị vì coi như người nhà.
Mặc cho bà Hoài cố nhết tiền vào tay, Thanh Mỹ nhất quyết không nhận, cô gọi ông Nhân chở khách VIP về lại khu Đầm Trấu còn không quên hẹn tuần sau hội ngộ. Thoáng nhìn ai cũng tưởng là hai chị em thân thiết, kì thực sự tử tế nào cũng có nguyên do, bởi những gì bà Hoài cung cấp, Thanh Mỹ biết nó đáng giá bằng cả trăm buổi chăm sóc làn da khô héo và đầy nám của bà ý. Liếc nhìn tờ lịch hôm nay là thứ tư, Thanh Mỹ biết còn vài ngày nữa cùng người yêu về Cao Bằng thăm gia đình Hoàng Lâm. Nghĩ đến bà mẹ chồng tương lại, Thanh Mỹ đoán kiểu gì con mụ “đĩ Phú Quốc” sẽ bày tiệc hồng môn nhằm phá tan cuộc tình cùng giấc mơ về hạnh phúc gia đình của cô. Bỏ qua lời khuyên của Hương Thuận và Mộc Lam, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Thanh Mỹ quyết sống mái một phen. Trong suy nghĩ của mình, cô dự tính nếu thắng sẽ thành đĩ hoàn lương, nếu thua thì đĩ vẫn hoàn đĩ, được hay mất đều phải thử mới biết được. Buồn một nỗi, đúng lúc cần chỗ dựa tinh thần nhất, hai cô bạn thân đều bận việc riêng ở nơi cách xa Hà Nội. Trong lúc Mộc Lam miệt mài bay show nhằm bù đắp lại số tiền chữa bệnh oan, Hương Thuận quay về quê nhà Trà Vinh giải quyết một việc vô cùng hệ trọng. Vốn là người có tính cách mạnh mẽ, Thanh Mỹ hiểu rõ là hoạ sẽ không tránh được, tốt nhất một lần đối diện cho xong, dẫu sao trạng chết chúa cũng băng hà, bởi bà ta là người sẽ mất nhiều hơn cô. Nghĩ sao là quyết vậy, coi như chưa từng gặp bà mẹ chồng tương lai, cô tìm mua những món quà ưng ý cho lần về Cao Bằng. Biết không thể khiến bà ta hồi tâm chuyển ý, cô vẫn tin vào tình yêu của Hoàng Lâm dành cho mình, và trên hết là câu đức năng thắng số. Tự tin cùng bạn trai lên Cao Bằng, Thanh Mỹ tin chắc con “đĩ Phú Quốc” không dám giở trò, dù sao mụ ta có nhiều thứ để mất hơn cô.
---

Nhìn thấy chồng sai người dọn dẹp nhà cửa để đón con dâu tương lai, theo cách nói của ông ý. Dù không dám ra mặt phản đối, nhưng cổ họng bà Thanh như có gì nghẹn lại, khổ nỗi nếu con “cave phố cổ” bước chân vào làm dâu nhà này, đó là nỗi nhục không thể nuốt trôi. Với bản năng của người mẹ, bà quyết làm tất cả để thằng con có học mà khờ dại sáng mắt ra. Làm trong ngành giáo dục đã lâu và có chút địa vị nên bà biết rõ, khi mọi việc mà vỡ lở, dù có tống được con “cave phố cổ” về nơi vốn dĩ nó thuộc về, chắc chắn bà phải trả giá không hề nhỏ. Đàn ông luôn coi sự nghiệp làm trọng, với bà tình mẫu tử còn quan trọng hơn tất cả. Chiều ý chồng nên bà đặt một bàn ăn tại nhà hàng sang trọng, dẫu sao để tỏ lòng hiếu khách, việc đón tiếp con “cave phố cổ” tại đó còn hơn để nó ngồi chễm chệ trong ngôi biệt thự của gia đình. Quản lý nhà hàng vốn là học trò cũ nên tuy có bốn người vẫb được bố trí trong một phòng VIP riêng, trong phòng có hệ thống tivi và dàn loa đạt chuẩn. Thấy vợ tự tay chọn nhà hàng, chọn thực đơn đón con dâu tương lai, ông Minh mừng ra mặt, khi mọi việc đã hoàn tất, ông đợi tiếng ô tô đỗ ngay ngoài cổng là chạy ra đón chào. Đón con trai và bạn gái về thăm nhà, ông Minh phấn khởi nói ngay:
-Hôm nay ra nhà hàng dùng bữa cho thân mật.
Thoáng liếc thấy nét mặt bà Thanh không tỏ thái độ, Thanh Mỹ mỉm cười vui vẻ nhận lời, thậm chí cô ngỏ ý muốn ăn món xôi kiến, đặc sản của đất Cao Bằng. Trong lúc chồng đang giới thiệu món ngon, bà Thanh nhếch mèm cười khẩy thầm nghĩ để xem con đĩ rạc còn tâm trạng mà ăn đặc sản nữa hay không. Trong bữa ăn, mọi người nói chuyện có phần gượng gạo, nhằm xoa tan bầu không khí trầm lắng, ông Minh nói cậu phục vụ bật nhạc thư giãn. Trong khi mọi người vừa ăn vừa nghe tiếng đàn Tính ngọt ngào do cô bé dân tộc Tày chơi, bà Thanh chớp mắt ra hiệu cho cậu học trò cũ đang là quản lý nhà hàng. Hiểu ý cô giáo, cậu học trò cũ ấn nút khiến tiếng nhạc tự dưng tắt ngấm, thay vào đó là tiếng rên rỉ dù chưa ngó lên màn hình, mọi người đều rõ âm thanh chỉ có ở các phim xxx. Hoàng Lâm ngồi đối diện màn hình nên nhìn thấy trước tiên, thấy sắc mặt trắng bệch của người yêu, Thanh Mỹ hiểu ngay đối phương đã nổ phát súng chí mạng để giết chết tình yêu của cô, giấc mơ về hạnh phúc gia đình giờ khác nào bọt sâm banh vừa nãy. Kinh ngạc không kém con trai, ông Minh há hốc miệng chẳng thốt thành lời, mãi hồi lâu ông lắp bắp:
-Thế này là thế nào, sao có thể thế được.
Ông hỏi nhưng không cần nghe trả lời, những cảnh làm tình trong khách sạn, trong nhà tắm, trên bãi biển ở nhiều nơi khác nhau từ Phú Quốc, Thái Lan, Singapore hay Dubai lần lượt hiện ra. Một trong hai nhân vật trong các clip đó, không ai khác chính là Thanh Mỹ. Ngồi ăn uống ngon lành và không thèm ngó lên màn hình do đã xem nhiều lần rồi, bà Thanh nở nụ cười mãn nguyện. Để có được những hình ảnh và clip nhạy cảm này, cậu học sinh cũ của bà hiện đang định cư bên Úc phải sục sạo vào các trang review chuyên về chốn ăn chơi khi đến Việt Nam, các group dành riêng cho người nước ngoài thông tin cho nhau về dàn gái gọi. Trời không phụ người có công, sau khi tung ảnh bộ ba Thanh Mỹ, Hương Thuận và Mộc Lam ra hỏi, lập tức có ngay vài khách du lịch đã từng bay show cùng mấy nàng rồi bí mật quay phim chụp hình để làm kỷ niệm. Với 5000 usd bỏ ra, bà Thanh có trong tay tang chứng, vật chứng sống động, những đoạn clip nhạy cảm này khác nào cái chốt cửa để ngăn con “cave phố cổ” bước chân vào nhà bà.

Sau một hồi im lặng và tránh cái nhìn ghê tởm của hai bố con Hoàng Lâm, bởi những gì không nói hết thành lời, trong các clip đã phản ánh hết khỏi cần thanh minh. Biết mình bị dính đòn quá hiểm, do chẳng còn gì để mất nên Thanh Mỹ mím môi bước tới chiếc LCD màn hình lớn. Trong lúc Hoàng Lâm chưa biết cô định làm gì, bằng thái độ dứt khoát, Thanh Mỹ mở túi xách lấy chiếc USB cắm vào khe bên cạnh tivi rồi ấn nút điều khiển, đây chính là viên đạn đáp trả đối phương trong trận đấu súng. Nụ cười trên môi bà Thanh vụt tắt, những hình ảnh bà âu yếm cùng sếp cũ lần lượt hiện ra trong sự bàng hoàng của chồng và con trai. Sau trận đánh ghen tại Phú Quốc, để tránh rắc rối cho bản thân, ông sếp cũ đã ký quyết định bổ nhiệm bà làm hiệu trưởng nhằm “khuất mắt trông coi”. Sau khi về hưu, hai vợ chồng sếp chuyển về Hà Nội mua nhà để dưỡng già, bà Hoài vợ sếp là người đã chuyển các hình ảnh nhạy cảm này cho Thanh Mỹ do là chỗ khách quen của spa Thạch Anh Tím. Ngày xưa bà Hoài bỏ đống tiền thuê thám tử đi rình và chụp, nhưng bà quyết không đánh ghen sợ ảnh hưởng đến đường công danh sự nghiệp của chồng. Việc về Hà Nội mua nhà là ý của bà nhằm tránh cho hai người tiếp tục dan díu, tuy thế bà Hoài không biết chồng mình đã nhiều lần bay show với Thanh Mỹ. Dẫu sao chẳng giữ lại những clip làm gì, bà tặng cho cô chủ của spa Thạch Anh Tím như món quà giúp câu chuyện thêm muối.

Sự việc bung bét khiến Hoàng Lâm hoang mang, trong phút chốc người mình yêu hóa ra là gái gọi hạng sang, bà mẹ mô phạm là kẻ đi hủ hóa. Có một điều không ngờ tới, ông Minh không hề tỏ thái độ nên Thanh Mỹ không biết hết được nội tình. Quan hệ của bà Thanh với ông Hoài không đơn thuần quan hệ tình tiền như mọi người nghĩ, sâu xa hơn đó là mối quan hệ bền chặt theo năm tháng. Cuộc hôn nhân với ông Minh là vỏ bọc nên ông luôn hàm ơn bà về điều đó. Như bừng tỉnh, Hoàng Lâm gằn giọng nói với Thanh Mỹ:
-Cô mau biến đi cho khuất mắt tôi.
Quay sang bà mẹ của mình, Hoàng Lâm nghiến răng cho biết, anh sẽ về Hà Nội tìm và giết thằng dê già đó rồi đi tù cũng xong. Nghe con trai nói vậy, bà Thanh sững người rồi vung tay tát thẳng vào mặt Hoàng Lâm, không giữ được bình tĩnh, bà hét lên:
-Thằng bất hiếu, ông ý là bố đẻ của mày đó.
Nhìn con trai đang như điên, ông Minh đứng dậy định bước tới gần con trai nói vài câu, bởi sự thật thì ông không thể làm chồng, làm cha theo nghĩa thông thường. Cuộc hôn nhân bấy lâu, kể cả việc vợ qua lại cùng ông Hoài ông đều biết, nhưng ông chấp nhận bởi cả đời này ông mang ơn vợ mình. Không muốn hai mẹ con đấu khẩu sẽ mất tình, đây là cơ hội để ông nói rõ nguồn cơn sự việc. Tuy nhiên vừa bước về phía trước, ông đổ gục ngay xuống sàn nhà. Khi xe cấp cứu đến nơi đã quá muộn, ông Minh ra đi sau cơn nhồi máu cơ tim.
 
Đám tang của vị giám đốc công ty khai thác khoáng sản Hoàng Lâm được tổ chức trọng thể. Từng đoàn người vào viếng và chia buồn với gia chủ, bà Thanh gần như sụp xuống ngất lên ngất xuống trước mất mát đột ngột này. Khi xe tang chuẩn bị lăn bánh, Hoàng Lâm thay mặt gia đình bước lên bậc xe để nói lời cảm tạ, nhìn thấp thoáng phía xa thấy bóng dáng của Thanh Mỹ, người mới hai hôm trước anh tính chuyện trăm năm. Khi đoàn xe tang đi khuất, Thanh Mỹ gạt nước mắt rồi bắt xe về Hà Nội. Ngồi trên xe trong tâm trạng rối bời, cô biết mối tình xây đắp hạnh phúc của đôi lứa đã chính thức được an táng cùng với đám tang vừa rồi. Sau khi về đến khu chung cư thu dọn đồ đạc cá nhân, Thanh Mỹ ngồi bần thần trên chiếc giường hạnh phúc, cô đã sống trong men tình ái được gần một tháng, trong phút chốc bỗng tan biến tất cả. Không còn vẻ mạnh mẽ thường thấy, cô bật khóc nức nở với tất cả cảm xúc dồn nén từ bấy lâu, đỉnh cao và vực thẳm, hạnh phúc và bất hạnh đều song hành như một giấc mộng giữa cuộc đời. Gần 23 giờ đêm, tỉnh giấc sau khi thiếp đi lúc xẩm tối, nhìn căn buồng vắng lặng, Thanh Mỹ chợt nhớ đến câu thơ trong lá sớ do Hương Thuận xin được từ mấy năm trước.

"Trăm năm một giấc mộng dài

Bàng hoàng tỉnh dậy là ai hay mình?

Là mình sao chẳng giống mình

Là ai sao lại chính mình nằm đây!..."



Lẩm bẩm đọc lại mấy câu thơm, cô chợt ngộ một điều, ra hóa ra mình và Hương Thuận hay Mộc Lam đều có chung kết cục như nhau. Lẳng lặng khóa cửa rồi xuống dưới sảnh gửi lại chùm chìa khóa ở quầy lễ tân, Thanh Mỹ bắt taxi về căn phòng thuê của hai người bạn, cô chính thức khép lại giấc mơ hoàn lương.



--



Giống như mọi lần, khi nhận phòng khách sạn xong, Hương Thuận ra bể bơi làm vài vòng khi thời tiết Saigon về chiều bắt đầu mát mẻ. Theo kế hoạch cô sẽ ở Saigon ba ngày, sau đó về Trà Vinh thăm con trai trước khi bay về Hà Nội. Đúng 19 giờ, thấy tiếng gõ cửa Hương Thuận vội chạy ra. Thay vào gương mặt khách quen, một người đàn ông lạ xuất hiện, ông ta lễ phép thưa;

-Hôm nay ông chủ mời cô đến nhà ăn tối, xe đang đợi dưới sảnh rồi.

Vừa ngạc nhiên xen chút lo lắng, Hương Thuận ngồi vào con xe Audi bóng loáng. Có lẽ đây là lần đầu tiên bay show được khách mời về nhà dùng bữa tối, nghe như chuyện lạ và có phần hoang đường. Mải suy nghĩ miên man, xe đã đưa cô đến một ngôi biệt thự sang trọng ngay quận chín. Người lái xe mở cửa lễ phép mời Hương Thuận bước xuống. Dưới ánh sáng của chùm đèn, ông chủ nhà đứng đợi ngay bên thềm, vừa nhìn thấy ông chủ của hệ thống nhà hàng có tiếng, Hương Thuận thở phào nhẹ nhõm, suốt đoạn đường từ khách sạn tới đây, cô sợ rơi vào tay của bà vợ ông chủ. Niềm vui ngắn chảng tày gang, nụ cười vừa hé mở đã vụt tắt, ngay phía sau lưng ông chủ, một thiếu phụ khá đẹp đang nhìn ra, đó chính là bà vợ của ông chủ. Thay vì nhiếc móc hay kiếm chuyện, hai vợ chồng ân cần hỏi han việc Hương Thuận có trễ giờ bay không, ở khách sạn có thoải mái không. Trong suốt bữa tối, Hương Thuận vừa ăn vừa suy đoán nhưng tất cả các câu hỏi đều không dễ tìm lời giải. Ăn tối xong, vợ chồng ông chủ bắt đầu câu chuyện, bà chủ nói nhẹ nhàng như tâm sự:

-Anh chị lấy nhau đã lâu, nhưng chỉ sinh được một con trai. Cậu bé đó sau này sẽ đi du học và trở về kế nghiệp gia đình quản lỹ chuỗi nhà hàng.

Nói đến đó, người mẹ lấy khăn tay chấm nước mắt rồi cho biết, không may hiện nay cậu con trai mắc bạch cầu lymphô cấp loại nguyên bào lynphô, dù đã được đưa sang Mỹ điều trị bằng hóa trị và xạ trị, nhưng căn bệnh không có tiến triển, bác sĩ nói chỉ còn cách truyền tế bào tủy xương từ người có liên hệ huyết thống. Trong lúc Hương Thuận đang bối rối chưa hiểu ý định của hai vợ chồng, ông chủ chuỗi nhà hàng nói luôn:

-Bác sĩ đã kiểm tra và cho biết anh không cho tủy được, chỉ còn cách lấy tủy từ đứa em ruột.

Nghe đến đây Hương Thuận chợt hiểu, ngày trước trong một lần bay show cùng ông chủ sang Thái Lan ba ngày. Không hiểu sao lần đó cô dính bầu, thay vì bỏ thai cô đã quyết định sinh con. Lúc sinh thằng bé cô nghĩ đơn giản, sẽ có lúc đem con đi nhận cha để lấy một cục tiền coi như dưỡng già, ai ngờ sự việc diễn biến theo chiều hướng này. Bà vợ công chủ vẫn tiếp tục phân tích, do biết rõ đứa bé là con riêng của chồng, cùng là phụ nữ nên bà hiểu và thông cảm. Đây cũng là cơ hội để Hương Thuận bù đắp cho con trai và có một số vốn nếu muốn chuyển nghề. Hai vợ chồng nói xong đều im lặng, họ đợi nghe quyết định từ cô gái zalo, dù sao đâu còn phương án nào khác. Số tiền 6 tỷ đồng và một căn chung cư ba phòng ngủ là cái giá do hai vợ chồng ông chủ đưa ra để cứu đứa con lớn và nhận đứa con rơi. Căn phòng rộng mênh mông nhưng vô cùng tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng thở cùng nhịp đập con tim của ba người. Đằng sau họ là số phận hai đứa trẻ.



Việc Hương Thuận bỏ nghề và ở luôn Saigon khiến Thanh Mỹ cùng Mộc Lam buồn rầu. Tuần trước cả hai bay vào dự lễ khai trương tiệm làm móng của Hương Thuận, bằng việc gật đầu đồng ý, Hương Thuận được vợ chồng ông chủ chuỗi nhà hàng chi trả hậu hĩ, cuộc đời cô chính thức sang trang khép lại những ngày dài mua vui cho những kẻ lắm tiền nhiều của.

Vĩ thanh







Mấy hôm nay không thấy tin nhắn hay điện thoại của Thanh Mỹ cùng Mộc Lam, trong lúc ngồi café trên phố cổ, chốc chốc ông Nhân lại ngó vào màn hình điện thoại nhưng chẳng có một chút âm báo hay tiếng. nhạc chuông. Ngồi mãi chẳng có khách đâm buồn, ông mua tờ CAND đọc nhằm giết thời gian. Ngay trang đầu tiên đập vào mắt ông Nhân là tin nóng hổi “ Công An đã bắt giữ đường dây gái gọi cao cấp tại khách sạn..” Tuy bài báo chụp từ phía sau để tránh làm lộ nhân thân của mấy cô gái ngành, nhưng ông Nhân vẫn nhận ra hình xăm con bướm trên bả vai của bé Mộc Lam, cô gái cúi gục mặt xuống bàn tránh ống kính máy ảnh có hình xăm chiếc máy bay nhỏ ở cổ tay, ông biết chắc chắn không ai khác chính là chân dài Thanh Mỹ. Chẳng còn hứng thú ngồi đợi, ông Nhân chạy xe về nhà sớm hơn mọi bận, không đợi vợ cất tiếng hỏi, ông thở dài buồn bã nói:

-Vậy là hai con bé gái zalo đã “sinh nghề tử nghiệp”

---


Hết CHƯƠNG 1
 
Top