Truyện cực ngắn (Xamvner tự sáng tác)

Truyện ngắn là những tự sự liền mạch, có thể có cấu trúc hoặc không. Truyện cực ngắn là hình thức nén chặt hơn của Truyện ngắn. Tao thử nghiệm topic này để cho những thằng thích sáng tác Truyện cực ngắn post vào. Điều kiện là phải do mình tự sáng tác, không đi copy nhé.
 
Tao copy lại một truyện cũ, từng post lên đây:

XUÂN HẠ, NHỊ GIA

Xuân Hạ chém người, phải dạt nhà. Mãi tít tận Sài Gòn. Đất khách quê người chẳng biết tin ai, lần tìm mảnh giấy nhỏ trong bọc. Thấy ghi "cổng bến xe Miền Đông".

Nhị Gia đưa Xuân Hạ về phòng trọ. Cho tắm rửa, đãi đăng cơm nước. Nhị giãi bày:

- Em nghèo chẳng có gì. Anh em Xàm với nhau, anh chưa có chỗ nào trú chân thì cứ ở đây. Anh em rau cháo qua ngày.

Hạ mới húp xong hai gói mì suông. Chợt thấy lòng ấm áp. Dù bấy giờ Sài Gòn đang độ tháng sáu. Trời hôm nay không có mưa.

Sáng, Xuân Hạ tỉnh dậy vì bị ánh nắng chói chang xiên vào mắt. Ngó quanh tìm kiếm. Chẳng có ai. Hạ mở cửa phòng, nháo nhác hỏi quanh mấy phòng kế bên. Ai cũng lắc đầu. Không ai biết cái tên Nhị Gia.

Xuân Hạ về phòng. Ví tiền, tư trang tìm mãi không thấy đâu.
 
Tao copy lại một truyện cũ, từng post lên đây:

XUÂN HẠ, NHỊ GIA

Xuân Hạ chém người, phải dạt nhà. Mãi tít tận Sài Gòn. Đất khách quê người chẳng biết tin ai, lần tìm mảnh giấy nhỏ trong bọc. Thấy ghi "cổng bến xe Miền Đông".

Nhị Gia đưa Xuân Hạ về phòng trọ. Cho tắm rửa, đãi đăng cơm nước. Nhị giãi bày:

- Em nghèo chẳng có gì. Anh em Xàm với nhau, anh chưa có chỗ nào trú chân thì cứ ở đây. Anh em rau cháo qua ngày.

Hạ mới húp xong hai gói mì suông. Chợt thấy lòng ấm áp. Dù bấy giờ Sài Gòn đang độ tháng sáu. Trời hôm nay không có mưa.

Sáng, Xuân Hạ tỉnh dậy vì bị ánh nắng chói chang xiên vào mắt. Ngó quanh tìm kiếm. Chẳng có ai. Hạ mở cửa phòng, nháo nhác hỏi quanh mấy phòng kế bên. Ai cũng lắc đầu. Không ai biết cái tên Nhị Gia.

Xuân Hạ về phòng. Ví tiền, tư trang tìm mãi không thấy đâu.
Hạ hết hồn, hoảng hốt, hồi hộp nhìn quanh căn phòng. Như để tìm kiếm một chút hình bóng của chiếc ba lô cùng ví tiền đang rơi đâu đó. Nhưng không, đáp lại tầm nhìn của Hạ là hình ảnh bừa bộn, bẩn thỉu của căn phòng trọ nóng bức giữa trời hè oi ả.
Hạ nghiến răng keng kéc, dùng cánh tay như cái que của mình đấm mạnh vào tường. Cơn đau lập tức xộc lên não khiến gã bất giác kêu "ui da" một tiếng rồi ôm tay ngồi phệt xuống. Tức thì một tiếng "Ầm" vang lên, một hình bóng cao lớn, dữ dằn tiến đến chỗ Hạ, hất hàm nói:
- Mày tên Cảnh đúng không?

Hạ bất ngờ khi có người biết tên cúng cơm của mình. Nhưng chưa kịp phản ứng đã bị nện ngay một cú nảy đom đóm mắt, bất tỉnh nhân sự luôn không biết gì nữa.
Sáng hôm sau...hoặc là sáng của ngày hôm nảo, hôm nao cũng chẳng biết. Hạ thức dậy trong cơn đau nhói đến ứa lệ ở vùng bụng trái kéo dài ra đến sau lưng. Hạ thều thào kêu:
- Nước...nước...

Cơn sốt, cơn đau cộng với sự mệt mỏi làm cho gã tiếp tục thiếp đi...
 
Tao copy lại một truyện cũ, từng post lên đây:

XUÂN HẠ, NHỊ GIA

Xuân Hạ chém người, phải dạt nhà. Mãi tít tận Sài Gòn. Đất khách quê người chẳng biết tin ai, lần tìm mảnh giấy nhỏ trong bọc. Thấy ghi "cổng bến xe Miền Đông".

Nhị Gia đưa Xuân Hạ về phòng trọ. Cho tắm rửa, đãi đăng cơm nước. Nhị giãi bày:

- Em nghèo chẳng có gì. Anh em Xàm với nhau, anh chưa có chỗ nào trú chân thì cứ ở đây. Anh em rau cháo qua ngày.

Hạ mới húp xong hai gói mì suông. Chợt thấy lòng ấm áp. Dù bấy giờ Sài Gòn đang độ tháng sáu. Trời hôm nay không có mưa.

Sáng, Xuân Hạ tỉnh dậy vì bị ánh nắng chói chang xiên vào mắt. Ngó quanh tìm kiếm. Chẳng có ai. Hạ mở cửa phòng, nháo nhác hỏi quanh mấy phòng kế bên. Ai cũng lắc đầu. Không ai biết cái tên Nhị Gia.

Xuân Hạ về phòng. Ví tiền, tư trang tìm mãi không thấy đâu.
Bổ sung thêm thì Xuân Hạ thấy nhói ở đít và miệng toàn mùi cớt
 
- Tỉnh dậy mày! Con chó rách!

Hạ bị tát tai mấy cái muốn nảy lửa. Gã định phản ứng nhưng cũng kịp nhận ra rằng cơ thể không còn sức nữa. Nhị Gia ngồi ở ghế bên cạnh giường nói một cách tự nhiên:
- Bữa đó tao có để ý, ngồi nhậu cả buổi trời mà mày chưa đi đái... Thận mày đúng là còn tốt thiệt!

Hạ bị sốc khi nghe được những lời đó. Gã lật đật vén áo lên để xem, mặt nhăn nhó vì cử động mạnh làm động vết thương. "Thôi bỏ mẹ rồi!" - Hạ kêu lên trong tiềm thức nhưng không dám có động thái gì. Những ngày qua trên giường bệnh, cơ thể gã bị thiếu dinh dưỡng cộng với việc bị mất đi một cơ quan quan trọng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm lý. Nếu là ngày thường, gã đã đứng lên ăn thua đủ với Nhị Gia từ lâu.
Trước những động thái của Hạ, Nhị Gia vẫn tỏ ra nhởn nhơ, bình tĩnh, như thể gã đã bao trọn gói Hạ rồi.
Hạ cố giữ bình tĩnh hỏi:
- Tại sao!? Tại sao mày lại hại tao như vậy? Tao có thù gì với mày?

Nhị Gia đáp gọn lỏn:
- Thù gì? Con người ai lại đi chấp con chó?

Hạ sùng máu muốn quát to lên, nhưng gã thở hụt hơi cộng với bị đau nên lại vừa ôm vết thương vừa thở hổn hển. Hạ tiếp:
- Sao mày không giết tao đi?

Nhị Gia tắt hẳn nụ cười giả tạo từ nãy đến giờ, nói một cách lạnh lùng:
- Tao chơi chưa đã!

Nói rồi gã đứng lên, vừa bước ra khỏi phòng vừa cười một cách man dại. Bỏ lại Hạ phía sau vừa gào thét trong hoang mang và giận dữ. Vừa rên rỉ vì cơn đau giày xéo cả thể xác lẫn tâm can...
 
@bulldogs thẫn thờ, ngồi chồm hỗm ở cái cột đèn đối diện cổng trường cấp ba. Tiết trời Sài gòn mang những cơn mưa chợt đến chợt đi chỉ còn đọng lại những vũng nước sình chềnh ềnh dưới chân gã, trên tay là bộ đồ nghề vá lốp xe đạp và cái bơm phòng thân cứ kè kè bên hông. Gã ngồi đó, thẩn thơ bất định thỉnh thoảng lại khạc 1 bãi đờm rồi nhổ toẹt xuống cái vũng sình rồi nhìn nó dập dềnh dập dềnh khi có chiếc xe nào vụt qua.

Thế rồi bỗng như từ đâu tới 1 con grab màu xanh lấc ca lấc cấc của @Gã Họ Lê bó vỉa roẹt 1 phát qua giữa cái vũng sình khiến cho nước mưa nước cống bắn văng tung toé, văng luôn cả lên mặt @bulldogs đang thả hồn làm thơ. Giật mình quay trở về thực tại gã vớ luôn cái bơm xe đạp đuổi theo cái tiếng cười khành khạch của cái bóng áo xanh rồi lại thất vọng lê đôi dép tổ ong loẹt quẹt quay về. Gã muốn chửi tổ cha cái thằng chó đẻ nhưng lại chẳng nhớ rõ tên nó là ai để mà chửi. Nước mưa đã làm ướt hết cả cái đũng quần giờ mới thấm vào người khiến gã hơi lành lạnh, gió luồn qua cái lỗ rách đũng quần khiến cho 2 củ lạc như muốn đánh lô tô. Tổ sư cái cuộc đời này sao nó lại bất công với gã đến thế.

Cầm trên tay 1 nắm đinh gã ném vụt qua bên kia đường rồi lại ngồi vào vị trí cái cột đèn, vẫn chồm hỗm đánh ánh mắt sang cái cổng trường đối diện như chó xem tát ao.

Cái cổng trường cấp ba sắp đến giờ lên lớp, các cháu nữ sinh trong tà áo dài thướt tha đang hớt ha hớt hải đến trường cho kịp tiếng trống khai trường. Cơn mưa bất chợt nó đem đến bao nhiêu là thi vị cuộc đời. Trong cái nền áo trắng dính mưa ấy nó hiện lên đầy đủ những sắc màu cuộc sống. Ẩn hiện bên trong làn da hồng hồng là những màu xanh đỏ củ những cái đai cóc sê, của những cặp vú căng tràn nhựa sống, của tuổi thanh xuân phơi phới chào đón mùa động đực...

@bulldogs ngồi đó, chống tay nhìn ngắm say sưa như quên đi sự đời, chẳng viết bên trong đầu gã đang có những mơ ước gì nhưng cái bơn xe đạp công cụ kiếm sống của gã đã không cánh mà bay...
 
KHUÔN MẶT
(viết cho @DeptrainhatmienBac)

Mỗi ngày, hắn dùng cả tiếng đồng hồ để soi mình trong gương. Không phải vì hắn điệu đà hay chải chuốt làm dáng, hắn chỉ đang cố gắng ghi nhớ khuôn mặt mình.

Hắn có thể nhớ hàng ngàn khuôn mặt của người khác, có khi vừa nhìn thoáng qua, hình ảnh khuôn mặt họ như đã được tạc vào trong đầu hắn rồi. Thế mà, hắn không tài nào nhớ được khuôn mặt mình. Vừa rời khỏi gương, mặt hắn đã trôi tuột khỏi trí nhớ như vốc nước trôi qua bàn tay.

Hắn đau khổ lắm!

Đêm hôm đó, hắn ngồi bất động ba tiếng đồng hồ trước tấm gương. Bằng một nỗ lực phi thường, hắn đã in được hình khuôn mặt mình vào tâm trí. Hắn vui mừng ỉa một bãi rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau. Hắn hoảng hốt khi nhìn thấy một khuôn mặt méo mó đang vặn vẹo dưới lỗ bồn cầu.

275566329_502927154779752_6.jpg
 
Sáng, Xuân Hạ tỉnh dậy vì bị ánh nắng chói chang xiên vào mắt. Ngó quanh tìm kiếm. Chẳng có ai. Hạ mở cửa phòng, nháo nhác hỏi quanh mấy phòng kế bên. Ai cũng lắc đầu. Không ai biết cái tên Nhị Gia.

Xuân Hạ về phòng. Ví tiền, tư trang tìm mãi không thấy đâu.
Đoạn kết 2 :
Sáng, Xuân Hạ tỉnh dậy vì bị ánh nắng chói chang xiên vào mắt. Ngó quanh tìm kiếm. Chẳng có ai. Hạ mở cửa phòng, nháo nhác hỏi quanh mấy phòng kế bên. Ai cũng lắc đầu. Không ai biết cái tên Nhị Gia.
Xuân Hạ về phòng. Ví tiền, tư trang còn nguyên , gã mừng thầm : là mình đã nghĩ oan cho người khác . Bất chợt gã đói , xoa tay lên bụng , vết khâu còn mới , rỉ máu .
 
tml có thể viết giúp tao câu chuyện tao phát hiện ra bạn gái dùng giấy vệ sinh chùi đít chứ không phải dùng vòi xịt đít khi đang 69 được không ? nói lên được cảm giác sốc nhưng không nói nên lời do đang bị nó dí lol vào mồm. kèo theo đó là sự hoang mang tột cùng, k biết mình đang làm gì, có nên tiếp tục mối tình này không ?
 
viết tiếp đi tml
tml có thể viết giúp tao câu chuyện tao phát hiện ra bạn gái dùng giấy vệ sinh chùi đít chứ không phải dùng vòi xịt đít khi đang 69 được không ? nói lên được cảm giác sốc nhưng không nói nên lời do đang bị nó dí lol vào mồm. kèo theo đó là sự hoang mang tột cùng, k biết mình đang làm gì, có nên tiếp tục mối tình này không ?
Cứ bình tĩnh. Có thời gian tao sẽ viết.
 
Chả ai chơi với @BULL DOG. Hắn ngồi 🤬🤬🤬 cả xàm. Đéo ai đáp lời.
Hắn hận cả xàm.
Tức khí hắn nốc hết chai xmen.
Hắn lôi con weve chiến ra. Rồ ga phóng vút đi như một cơn gió.
Hưởng thọ còn trẻ trâu.👶👶👶👶👶
Hết.
😋😋😋😋😋😋😋
 
Top