Chán vl bọn m ạ

Richchoi

Cái lồn nhăn nheo
Einstein đặt ra cái thuyết tương đối nó chuẩn chỉ từng li từng tí luôn ấy.
Thánh nhân luôn đãi kẻ khù khờ nó cũng nằm trong cái thuyết đó.
Ngày xưa tao đi làm công nhân tháng kiếm 5-8tr. Mỗi tháng tiêu 4tr 5tr, còn lại đem cất. 1 nám tao cất được 30tr mới thấy đồng tiền nó giá trị biết bao. Hồi đó là hồi mà tao sướng nhất. Tao đéo phải nghĩ ngợi gì nhiều về áp lực cuộc sống. Mặc dù tầm nhìn ngắn hạn chỉ là mình đang thiếu tiền. Nhưng thực tế thì tao đéo hề thiếu cái gì. Mưa mặc áo mưa không ướt, nóng ngủ vẫn ngon mặc dù bữa có điều hòa bữa không, cả ngày cơm nước bia rượu đầy đủ. Có những tuần tao đi nhậu tới 11 buổi. Mỗi buổi tao chỉ mất từ 80k-120k. Ăn sáng bánh mì cũng rất ngon, lâu lâu đổi gió qua quán phở 25k cũng tấm tắc thấy giá trị. Đổi được con GT730 lên 1050 là tải hết game nặng về chơi. Có cái gì được giá là bán lấy tiền tiêu rồi mua đồ rẻ hơn về dùng,... rất rất nhiều thứ mà tao làm rất giá trị. Tao đéo hiểu được rằng tao đéo cần lo nghĩ gì. Chỉ thiếu mỗi gái. Giá trị tao tận hưởng cuộc sống còn nhiều hơn chủ tịch và giám đốc. Tao sống như một ông vua bởi vì đồng tiền ít làm tao thấy giá trị.

Còn bây giờ, mỗi ngày lên công ty xử lý chuyện nhân sự làm tao thấy mệt mỏi lắm. Ai cũng phụ thuộc và nịnh nọt tao. Gia đình cứ ỉ lại hết. Nhiều lúc muốn chơi trận game mà đéo có bạn. Máy tính giờ giá trị ngang con SH nhưng cũng chỉ đọc báo lướt xàm. Ngày xưa thì tao cứ ước ao sẽ mua vô lăng để chơi NEED FOR SPEED khi tao giàu. Nhậu cũng bỏ được 1 năm rồi vì giá trị của bữa nhậu đối với tao là k còn. Nhậu có thể vui, nhưng tao đéo có bạn vui. Tao buồn lắm. Tao đi chơi với gái đéo sót tối nào nhưng tao đéo còn thấy giá trị cuộc sống như trước đây nữa. Tháng vừa qua tao đốt hơn 100 cho việc ăn chơi nhưng tao chán lắm. Chán vì tao thấy tao có thể suy luận đc nhiều thứ trong cuộc sống quá. Tao biết cái gì nên và ko nên. Tao ko dám dẫn thân mình vào cuộc vui để nhận lại tiêu cực song song với nó. Ko có giá trị hoàn hảo trong vũ trụ này. Bây giờ tao sống thiên về cảm xúc, tao đéo còn vô tri nữa. Nhưng chính vì cái cảm xúc đấy đã giết chết tao, biến tao trở thành như bây giờ. Tao ước xã hội này không có tiêu cực, tao ước tao được làm công nhân nhưng 2 điều này là không thể.... bọn mày ơi, tao thất bại rồi :( thất bại cuộc sống, hưởng thụ thua kẻ công nhân. Thất bại giá trị vật chất, có tiền nhưng không thấy được giá trị. Thất bại nhiều lắm. Chỉ ước đc là kẻ vô tri thôi...
 
Làm khoá huấn luyện với các chiến hữu trong trại thương điên xem :vozvn (14):
 
Bót xàm lồn lại đi thớt, suots nagyd than khổ flexing con cặc thể hiện cái lồn gì v
 
Mày chắc chưa có con, mày thử làm cha đi, có con đi sẻ thấy chả có j vui bằng nhìn con khoẻ mạnh, tao có thể nhìn con chơi cười đùa cả ngày. Miễn sao con vui khoẻ là dc
 
Dm bảo rồi, chơi ke chơi kẹo thôi,làm ba cái khói đá tâm lý yếu lại bắt đầu :))
 
Thế mày đổi chỗ cho tao đi này. Tao đang bốc vác. Vui lắm. K có áp lực cuộc sống đâu. Hơi áp lực cột sống tý thôi :))
 
Einstein đặt ra cái thuyết tương đối nó chuẩn chỉ từng li từng tí luôn ấy.
Thánh nhân luôn đãi kẻ khù khờ nó cũng nằm trong cái thuyết đó.
Ngày xưa tao đi làm công nhân tháng kiếm 5-8tr. Mỗi tháng tiêu 4tr 5tr, còn lại đem cất. 1 nám tao cất được 30tr mới thấy đồng tiền nó giá trị biết bao. Hồi đó là hồi mà tao sướng nhất. Tao đéo phải nghĩ ngợi gì nhiều về áp lực cuộc sống. Mặc dù tầm nhìn ngắn hạn chỉ là mình đang thiếu tiền. Nhưng thực tế thì tao đéo hề thiếu cái gì. Mưa mặc áo mưa không ướt, nóng ngủ vẫn ngon mặc dù bữa có điều hòa bữa không, cả ngày cơm nước bia rượu đầy đủ. Có những tuần tao đi nhậu tới 11 buổi. Mỗi buổi tao chỉ mất từ 80k-120k. Ăn sáng bánh mì cũng rất ngon, lâu lâu đổi gió qua quán phở 25k cũng tấm tắc thấy giá trị. Đổi được con GT730 lên 1050 là tải hết game nặng về chơi. Có cái gì được giá là bán lấy tiền tiêu rồi mua đồ rẻ hơn về dùng,... rất rất nhiều thứ mà tao làm rất giá trị. Tao đéo hiểu được rằng tao đéo cần lo nghĩ gì. Chỉ thiếu mỗi gái. Giá trị tao tận hưởng cuộc sống còn nhiều hơn chủ tịch và giám đốc. Tao sống như một ông vua bởi vì đồng tiền ít làm tao thấy giá trị.

Còn bây giờ, mỗi ngày lên công ty xử lý chuyện nhân sự làm tao thấy mệt mỏi lắm. Ai cũng phụ thuộc và nịnh nọt tao. Gia đình cứ ỉ lại hết. Nhiều lúc muốn chơi trận game mà đéo có bạn. Máy tính giờ giá trị ngang con SH nhưng cũng chỉ đọc báo lướt xàm. Ngày xưa thì tao cứ ước ao sẽ mua vô lăng để chơi NEED FOR SPEED khi tao giàu. Nhậu cũng bỏ được 1 năm rồi vì giá trị của bữa nhậu đối với tao là k còn. Nhậu có thể vui, nhưng tao đéo có bạn vui. Tao buồn lắm. Tao đi chơi với gái đéo sót tối nào nhưng tao đéo còn thấy giá trị cuộc sống như trước đây nữa. Tháng vừa qua tao đốt hơn 100 cho việc ăn chơi nhưng tao chán lắm. Chán vì tao thấy tao có thể suy luận đc nhiều thứ trong cuộc sống quá. Tao biết cái gì nên và ko nên. Tao ko dám dẫn thân mình vào cuộc vui để nhận lại tiêu cực song song với nó. Ko có giá trị hoàn hảo trong vũ trụ này. Bây giờ tao sống thiên về cảm xúc, tao đéo còn vô tri nữa. Nhưng chính vì cái cảm xúc đấy đã giết chết tao, biến tao trở thành như bây giờ. Tao ước xã hội này không có tiêu cực, tao ước tao được làm công nhân nhưng 2 điều này là không thể.... bọn mày ơi, tao thất bại rồi :( thất bại cuộc sống, hưởng thụ thua kẻ công nhân. Thất bại giá trị vật chất, có tiền nhưng không thấy được giá trị. Thất bại nhiều lắm. Chỉ ước đc là kẻ vô tri thôi...
Tao có mấy đứa bạn thân chơi với nhau từ bé đến lớn vui vẻ vô tư vl, đi chơi làm gì cũng có nhau k đắn đo gì cả, nói chung cứ có dịp gặp nhau là cười cả ngày, vui lây đến mấy ngày hôm sau luôn. Cho đến khi đi làm mỗi thằng một nơi mỗi cụ một chức thì giờ họp mặt nhau đéo được vô tư như xưa nữa, tao vẫn thoải mái thôi nhưng tao cảm thấy chúng nó giả tạo hơn, nói chuyện toàn kiểu nịnh nọt như muốn lợi dụng mình cái gì, đéo còn vui như xưa nữa. Giờ chỉ chơi với mấy đứa em chưa trải đời cno vẫn vô tư nên vẫn còn chút niềm vui
 
rồi có nhận đệ ko để t sang làm đệ cho m. vừa làm bạn nhậu vừa làm bạn chơi
 
Top